From: H.L.K.
Sent: Saturday, April 26, 2008 8:17 AM
Subject: Gui toa soan: Tam biet qua khu!
Hôm nay, em vẫn đi làm. Vẫn cố tìm một cái gì đó để đầu óc mình không nghĩ về chuyện tình cảm nữa. Đã chia tay nhau mấy năm rồi, mấy năm đó em sống trong nước mắt và sự buồn tủi rồi, là thời gian anh thoáng đến rồi đi, rồi lạnh lùng như em là kẻ qua đường vậy. Em không đủ sức để tiếp tục nữa. Không bao giờ em cầu xin về tình yêu đâu, không bao giờ anh ạ.
Yêu anh cho em hiểu một điều là thật khó để tin một ai đó nữa. Anh khoác trên mình bộ quân phục, anh khoác trên mình một gương mặt thật đáng tin, anh khoác trên mình một vẻ hào quang của người đứng đắn, nhưng... Em xin lỗi vì đã nặng lời nhưng em không đủ thánh thiện để tha thứ cho anh, để xem những gì anh mang đến cho em là bình thường được.
Nỗi đau sẽ đi mãi hết cuộc đời em. Đã giết chết sự tự tin mà thay vào đó là sự dằn vặt. Em không thể chấp nhận được người khác vì tự lòng mình em thấy mình không xứng đáng để yêu người khác. Sẽ không có người con trai nào có thế chấp nhận được em, chấp nhận một người con gái không còn cái quý giá nhất nữa. Tự bản thân mình, em thấy dằn vặt về chuyện đó. Đã có lúc em thấy lòng mình xao xuyến, nhưng em không xứng đáng để đón nhận tình cảm của người ta. Em không xứng đáng.
Em không hận anh, em cũng không hờn trách gì anh. Khi yêu, khi anh nói muốn cưới em, em đã tình nguyện trao tất cả vì với em anh mãi là mối tình duy nhất. Để rồi sau đó em biết rằng anh dối em để đi bên người con gái khác. Em đã sai, sai khi tin anh nhiều, sai khi tiến xa khỏi ranh giới mà em cố gắng gìn giữ. Vì thế em không xứng đáng để có được tình yêu của ai.
Anh có biết suốt những ngày qua em sợ mỗi lời tỏ tình của người khác lắm không? Em đã sống khép mình đến cô độc, đã từ chối phũ phàng người hết lòng yêu em. Em không thể anh biết không? Không thể vì phần nào đó em vẫn yêu anh, và cũng vì em không muốn lừa dối họ. Họ không hiểu được lý do đích thực mà chỉ than thời là em "kiêu, kén chọn quá". Em sẽ lặng im để nghe lời bình phẩm là người kén chọn, lặng im trong nỗi đau và dằn vặt tận sau thẳm lòng mình.
Khi có đủ can đảm để bước ra đi, em sẽ không nhìn lại, không được nhìn lại.
Một ngày gần đây em sẽ đi xa, đi thật xa, xa bầu trời kỷ niệm hiện giờ cứ hiện hữu bên mình. Em không chúc anh hạnh phúc, cũng không chúc anh thành công đâu dù em không bao giờ mong anh gặp thật bại. Người ta vẫn nói "gieo nhân nào gặp quả ấy", rồi một ngày anh sẽ nhận lại tất cả những gì anh đã gieo từ bây giờ. Em sẽ sống tốt để thực hiện ước mơ có bằng tiến sĩ của mình. Nhất định là thế. Và hôm nay, em chính thức muốn quên anh, quên đi tất cả.