Phần lớn biểu tượng được tạo ra trong thập niên 1950 và 1960 khi Chiến tranh Lạnh nóng lên và Mỹ tìm cách củng cố công nghệ trinh sát trên không, theo IFL Science. Khi nhìn gần trên mặt đất, có thể thấy các biểu tượng sử dụng lớp sơn màu đen hoặc trắng dày trên một bề mặt bê tông phẳng hoặc đường nhựa. Chúng thường có kích thước nhỏ hơn sân bóng rổ, bao gồm nhiều đường kẻ dạng mã vạch sắp xếp có tổ chức, giúp máy bay và vệ tinh hiệu chỉnh độ phân giải quang học của thiết bị chụp hình.
Hệ thống biểu tượng đóng vai trò như bảng kiểm tra thị lực của bác sĩ đo mắt, nơi những cụm ký tự nhỏ nhất có thể đánh dấu giới hạn của độ phân giải dành cho thiết bị quang học, theo Trung tâm diễn giải sử dụng đất (CLUI). Đối với chụp ảnh trên không, nó cung cấp nền tảng để kiểm tra, hiệu chỉnh và tập trung camera dịch chuyển ở tốc độ và độ cao khác nhau. Các vệ tinh cũng tương tự như vậy.
CLUI cho biết biểu tượng mã vạch nhiều khả năng được dùng trong quá trình thử nghiệm một số máy bay đáng gờm do Mỹ phát triển vào thời Chiến tranh Lạnh, bao gồm SR-71 Blackbird và U-2. Công nghệ ngày nay không đòi hỏi hiệu chỉnh như vậy, khiến những mã vạch khổng lồ này trở nên dư thừa. Tuy nhiên, vẫn có hàng chục biểu tượng mã vạch nằm rải rác trên khắp nước Mỹ, phần lớn ở gần căn cứ không quân.
Một số ví dụ là biểu tượng mã vạch gần căn cứ không quân Eglin ở Florida, bãi thử nghiệm Nevada, Fort Huachuca ở Arizona, căn cứ không quân Wright-Patterson ở Ohio, căn cứ không quân Travis ở California, trạm không quân Beaufort và căn cứ không quân Shaw ở Nam Carolina.
Năm 2011, biểu tượng hình vuông hoặc zigzag cũng được phát hiện giữa sa mạc Trung Quốc thông qua Google Maps, nhiều khả năng liên quan tới vệ tinh trinh sát của nước này.
An Khang (Theo IFL Science)