Tôi và anh đến với nhau sau 3 năm tìm hiểu, ngay từ khi mới cưới tôi đã thấy anh là một người chồng hờ hững, vô tâm nhưng vì yêu nên tôi thầm hứa sẽ cố gắng sống tốt, đối xử với anh và gia đình chồng tốt để nhận được sự quan tâm của anh. Rồi thời gian qua đi, chúng tôi đã có hai bé và sự cố gắng của tôi cũng không có kết quả khi anh vẫn hờ hững, vô tâm, thậm chí tiền lương không đưa tôi đồng nào để lo cho gia đình và hai bé.
Tôi vẫn gặng gượng qua từng ngày nhưng bé thứ hai hay đau ốm nên cần nhiều tiền hơn, mỗi lần tôi hỏi tiền thì hai người lại cãi nhau và thậm chí anh còn đánh tôi. Anh luôn nói mỗi câu "Mày hãy tự lo đi" (vì hồi chuẩn bị cưới anh muốn chúng tôi về quê lập nghiệp nhưng tôi muốn ở lại Hà Nội để con cái có tương lai). Thật sự khi nghe câu nói đó tôi đã nghĩ phải ra đi vì anh đã không còn tôn trọng mình (lúc đó chúng tôi vẫn còn đi thuê nhà).
Sau một lần anh đánh tôi tím mặt mày vì lỡ để con ốm, hành động đó làm con quấy khóc. Anh không ngủ được, tôi đã bế hai bé vào Sài Gòn vì ở đó có bạn bè học cùng đại học giúp. Những ngày tháng mới vào tôi đã rất khổ sở và khó khăn, may mắn khi vào đó tôi đã xin được việc làm ngay, xin cho hai bé đi học. Ngày nào hết giờ làm tôi cũng đi dạy thêm đến 9, 10h tối mới về (hai bé tôi thuê cô chủ nhà trọ đưa đón, cho ăn, khi đi làm về mới cho các bé đi ngủ, trộm vía khi vào đây thay đổi khí hậu nên các bé không hay ốm). Con ngủ thì tôi lại dậy học thêm tiếng Anh và trau dồi kiến thức.
Qua bạn bè và người thân tôi được biết thời gian đầu anh cũng có đi dò hỏi thông tin của 3 mẹ con và biết tôi mang hai con vào Sài Gòn. Sau đó anh không vào tìm và cũng không dò hỏi nữa. Thời điểm sau đó anh có đi lại với một người phụ nữ làm cùng, người đó có con và chồng đã mất. Còn về phía gia đình anh, những năm tháng chúng tôi vẫn sống chung nhà và khi tôi bị đánh vì những lý do không đâu, bản thân tôi nhiều lần gọi điện để nói rõ cho gia đình chồng nhưng họ cũng không làm được gì (bố mẹ anh đã gần 80 tuổi). Tôi nghĩ họ cũng có khuyên anh nhưng không được vì tính anh rất ngang bướng, không quan tâm tới lời nói của những người khác.
Khi tôi ra đi, thỉnh thoảng vẫn gọi về cho bố mẹ chồng và nói khi nào ổn định sẽ về, cho hai cháu về quê thăm ông bà. Cuộc sống cứ thế trôi qua, sau những tháng ngày tôi miệt mài học hỏi đã chuyển sang một tổng công ty rất có tiếng tăm và có cả chi nhánh ngoài Bắc. Tôi quyết tâm mình phải có vị trí và kiếm ra thật nhiều tiền nên khi được sang vị trí mới luôn cố gắng trau dồi và làm tốt công việc, chỉ sau một năm tôi đã là trưởng đại diện cho hai miền Nam Bắc. Sau đó chi nhánh miền Bắc cần nhân sự cấp cao như tôi ra điều hành, tôi hăng hái đăng ký với hy vọng được trở ra Hà Nội (vì lúc này ba mẹ con vẫn phải đi thuê nhà). Sau khi cân nhắc, sếp cho ra với điều kiện vẫn đi về hai miền Nam Bắc (nhưng chỉ đi công tác trong Nam).
Trở ra Bắc tôi và các con đã sớm ổn định cuộc sống vì họ hàng ở đó cũng nhiều. Ngày đầu tiên đến công ty với bữa tiệc ra mắt sếp mới, tôi đã suýt chết ngất khi gặp lại anh, người chồng cũ (thực ra tôi và anh vẫn chưa làm thủ tục ly hôn). Tôi không ngờ anh lại là nhân viên dưới quyền, làm chung công ty (khi chúng tôi sống chung với nhau anh làm cho công ty khác). Gặp lại tôi anh lúng túng và không nói gì. Buổi tối hôm đó anh có hỏi được số điện thoại của tôi, tôi cũng cho anh biết địa chỉ nhà để đến thăm các con và các con có thể gặp lại bố.
Giờ gặp lại anh tôi không biết mình nên làm gì nữa, cũng nghĩ đến phương án sẽ ly hôn nhưng sợ các con sau này sẽ bị tổn thương. Tôi không hề còn tình yêu với anh nữa. Mong các bạn cho tôi lời khuyên. Nên cư xử và hành động như thế nào với anh - người chồng cũ của tôi, bố của các con tôi. Xin chân thành cảm ơn.
Tuyết