Bài viết dưới đây là chia sẻ thú vị về khác biệt giữa vợ và chồng khi ốm của Lauren Cormier, một nhà văn, bà mẹ 3 con ở Mỹ, trên trang Huffingtonpost.
Đàn ông rất giỏi. Chồng tôi là một ví dụ. Anh ấy là một người chồng, người cha tuyệt vời. Anh ấy chăm chỉ làm việc mỗi ngày vì vợ, con. Anh ấy có thể làm mọi việc mà tôi chẳng biết gì, từ sửa các vật dụng trong nhà, thay bình gas, diệt côn trùng... Và tôi biết, rất nhiều nam giới khác cũng vậy.
Và vì thế, tôi mãi không hiểu sao những đức lang quân mạnh mẽ ấy lại trở nên rắc rối và khó hiểu đến lạ khi họ... bỗng dưng chảy nước mũi.
Để khám phá hiện tượng này rõ hơn, tôi nghĩ sẽ hữu ích khi so sánh giữa chồng và vợ lúc cùng bị cảm lạnh - hai tình trạng tương tự với những cách phản ứng khác biệt:
Chồng bị cảm, ngày 1:
Chồng đi làm về và nằm vật ra ghế. "Ngày hôm nay nhiều việc quá hả anh", vợ hỏi. "Cả ngày anh thấy thật tệ", chồng đáp, rồi cố kéo giọng để vợ không thể không lo lắng: "Anh nghĩ anh nhiễm cảm rồi".
Vợ bị cảm, ngày 1:
Vợ thấy bị ngứa và rát họng. Vợ khẽ hắng giọng vài lần và sau đó tiếp tục làm việc như bình thường.
Chồng bị cảm, ngày 2:
Chồng nhắn tin cho vợ hỏi xem ở nhà có còn thuốc cảm lạnh không. Vợ không chắc lắm. Chồng nhắn tiếp để vợ biết mình sẽ về muộn vì cần ghé vào hiệu thuốc khi đi làm về. Thấy vợ đáp lại đơn giản "Ok", chồng nhắn thêm hỏi liệu vợ có thể đi mua thuốc không vì chồng cảm thấy vô cùng mệt.
Vợ bị cảm, ngày 2:
Họng vợ vẫn đau. Vợ còn bắt đầu ho. Tình trạng này kéo dài suốt ngày và vợ vẫn tiếp tục làm việc như bình thường.
Chồng bị cảm, ngày 3:
Chồng dùng cả hộp giấy ăn để lau nước mũi. Chốc chốc chồng lại bảo vợ đo nhiệt độ xem mình có sốt không. Khi vợ nói chồng mát lắm, chồng vẫn khăng khăng là đang bị sốt và còn là sốt rét cơ. Để chứng minh, chồng đắp thêm 4 cái chăn và rên hừ hừ.
Thỉnh thoảng chồng lại nhờ vợ: lấy nước nóng để anh uống cho đỡ đau họng, cho anh ngậm mật ong với chanh để bớt ho, chườm nóng vì anh đau người, thêm khăn giấy vì nước mũi anh không ngừng chảy, lấy thêm chăn vì 4 chiếc còn chưa đủ, và tiếp tục đo nhiệt độ...
Vợ bị cảm, ngày 3:
Vợ tiếp tục ho và lại chảy nước mũi. Vợ vơ vội gói khăn giấy nhỏ để vào túi rồi đi làm.
Chồng bị cảm, ngày 4:
Chồng may mà sống sót được qua đêm nhờ Chúa trời phù hộ và đống thuốc ho, cảm. Thật hợp lý khi xin nghỉ ốm vì ra khỏi giường lúc này là chồng chết ngay. Ngay cả khi ở trên giường, chồng còn vẫn thấy mệt.
Chồng dành cả ngày hết ngủ lại mong ước vợ ở nhà để chăm sóc chồng, rồi bò (thực sự theo nghĩa đen vì chồng không thể đi vững) vào bếp tìm thêm đồ ăn nước uống và thuốc.
Vợ bị cảm, ngày 4:
Sau một đêm mất ngủ vì cơn cảm lạnh hành hạ, vợ nghĩ đến việc gọi xin nghỉ làm. Nhưng vợ nhớ ra mình còn việc đến hạn phải hoàn thành, rồi bữa trưa cần chuẩn bị và quần áo trong máy giặt chưa phơi, các con thì cần đến trường và đón về. Vậy là vợ rời khỏi giường, ăn tạm thứ gì đó rồi uống thuốc cảm và đi làm.
Chồng bị cảm, ngày 5:
Một ngày nghỉ có vẻ hiệu quả. Mặc dù vẫn cảm thấy tệ, chồng đã khá hơn và có thể đi làm. Tuy nhiên, cuối ngày, chồng thực sự kiệt sức. Đêm đến chồng vật vã hết chuyển từ giường ra ghế sofa, rồi ngủ quên khi nào không biết.
Vợ bị cảm, ngày 5:
Khi thức dậy, vợ thấy khá hơn hôm qua và lại tiếp tục công việc như mọi ngày.
Chồng bị cảm, ngày 6:
Chồng thấy khá hơn rồi. Nhưng cuối ngày chồng vẫn thấy mệt, nhưng chắc chắn là đang bình phục rồi.
Vợ bị cảm, ngày 6:
Vợ thấy khá hơn nhiều rồi. Vợ kể với chồng là vợ vui thế nào khi cuối cùng đã khỏi cảm lạnh.
Chồng nhìn vợ đầy ngạc nhiên: "Em bị cảm á?".
Vương Linh