From: Đức
Sent: Thursday, October 22, 2009 10:35 PM
Xin chào các anh chị trong chuyên mục Tâm sự,
Tôi vô tình là khách của chuyên mục này khi đang đi tìm kiếm sự đồng cảm. Thế giới thật bao la và tình người thật rộng lớn. Vì đã cảm được cái tình trong những lời nhận xét đóng góp nên tôi mạnh dạn đưa ra câu chuyện của chính mình, một câu chuyện buồn về hạnh phúc gia đình.
Tôi lấy nàng làm vợ khi nàng còn rất trẻ, đang trong độ tuổi mười chín đôi mươi, cái tuổi được cho là đang còn "xanh" và quá "non" để làm vợ và làm mẹ. Lúc này tôi đã khá chững trạc trong tư cách là một cán bộ khoa học có địa vị trong một cơ quan nhà nước. Cuộc hôn nhân dựa trên nền tảng của tình yêu và được sự đồng thuận của hai họ. Chúng tôi đã có những năm tháng ngập tràn hạnh phúc.
Ngay từ buổi ban đầu tôi đã chấp nhận sự non nớt của vợ trong các mối quan hệ như là sự tất yếu trong "thời kỳ quá độ" tiến lên... tuổi trưởng thành. "Nhận thức là một quá trình" nên tôi đã "vui lòng" chờ cái sự "lớn lên" của vợ về mặt nhận thức hòng để thay đổi những quan niệm về cuộc sống của cô ấy. Đã gần 20 năm trôi qua trong sự đợi chờ như thế. Mặc dù rất cố gắng tác động để thúc đẩy, nhưng cho đến giờ dường như là vợ tôi đã không "cao" thêm được một phân nào về tầm tư tưởng.
Với "gia đình lớn" hai bên nội ngoại, cô ấy không thích là "không chơi", đừng bao giờ đề cập đến khái niệm "nghĩa vụ và trách nhiệm" làm cô ấy "nực cười" và "mệt" lắm. Cho đến bây giờ, mẹ đẻ vẫn còn phải khóc vì cô ấy mặc dù bà đã chu cấp cho cô quá nhiều về vật chất. Có ai đuổi mẹ mình ra khỏi nhà mà chính căn nhà đó mẹ đã tặng cho mình không? Có ai không thể bưng nổi một tô cháo lên lầu cho mẹ khi bà ốm đau vì "không quen" làm như thế bao giờ? Vợ tôi đấy.
Với gia đình chồng thì em chưa từng phải làm dâu dù chỉ một ngày và tất nhiên là "bên ấy" cũng phải chịu chung số phận như "bên này". Có ai chưa bao giờ điện thoại hỏi thăm mẹ chồng một câu khi bà bệnh cũng như ngày lễ ngày Tết? Có cô con dâu nào mà mẹ chồng phải tiếp như thượng khách mỗi khi "được" chồng mời về quê không? Có đấy, đang "ngồi" cạnh tôi nè.
Trong mối quan hệ với "gia đình nhỏ" thì chồng là "cái đinh" còn con là "gánh nặng". Với quan điểm người chồng phải bao bọc tất cả và người vợ được quyền đòi hỏi, hưởng thụ nên cô ấy rất "vô tư". Vô tư ăn, vô tư nói, vô tư ngủ và vô tư làm những điều mà mình thích. Không cần quan tâm đến mọi người cũng là một trong những sở thích đó. Hai đứa con lần lượt ra đời cách nhau cả chục năm trong sự vẫn vô tư như thế.
Với cô tiền làm nên tất thảy, kể cả hạnh phúc, cho nên mỗi khi được cô ấy "hỏi thăm" là tôi phải nghĩ ngay tới cái ví, mặc dù vợ tôi không thiếu tiền và tôi cũng không có nhiều. Cô ấy luôn "điên lên vì tiền" theo lời cô nói. Tôi phải mượn nhân viên của mình bảng lương tháng đem về để vợ tiện đối chiếu. Khi được hỏi về nghề nghiệp của chồng thì vợ mắc cỡ không dám nói, đương nhiên không phải nghề của tôi thấp hèn mà là vì tiền không nhiều như cô ấy muốn.
Nghề của tôi luôn được xã hội tôn trọng, kêu bằng "thầy". Học trò và nhân viên của tôi qua thăm và biếu quà vào dịp Tết thì cô ấy nói là "sao không dán tiền lên tường cho chị nhìn thấy vui mắt hơn?". Tôi không có phép độn thổ nên tôi phải như Từ Hải, chết đứng. Bản thân vợ tôi không tự làm ra tiền, tất cả đều nhờ vào mẹ.
Công việc nhà tôi phải "thầu" hết ngoại trừ nấu ăn trong những khi không có người giúp việc, kể cả những việc nhỏ nhất vì tính tôi cẩn thận sạch sẽ ngăn nắp quen rồi. Những giờ nghỉ như buổi trưa buổi chiều tôi luôn bận rộn với việc đưa đón con đi học, tắm rửa cho con. Con tôi sợ mẹ lắm, chúng bị đánh chửi và la mắng nhiều rồi. Cô con gái nhỏ của tôi nói là mẹ ác quá, sao con mẹ đẻ ra mà mẹ không thương?
Tôi chưa bao giờ gọi con là "mày", càng không bao giờ nói nặng và đánh chúng, dĩ nhiên chẳng thể rủa "ngu thế thì nhảy lầu mà chết đi" như mẹ nó. Con trai lớn bị trầm cảm và thiếu tự tin vì những hành vi và ngôn từ ấy. Từ khi thôi bú mẹ, hai đứa con đều ngủ với tôi. Vợ tôi không thể chung giường với chúng vì khi đang ngủ mà bị "nó" đạp cho một cái thì... chán lắm. Những lúc con ốm đau bệnh tật là lúc chúng cần tình thương nhất cũng không thể ngăn cản được nàng lao vào vòng tay êm ái của "thần ngủ". Mặc cho ba và con "chiến đấu" với những sốt cao, những nôn ói và mê sảng, cô ấy không một lời hỏi han khi thức giấc trong bình minh muộn màng.
Chăm con là "tật" bẩm sinh của chàng mà, thiếp có biết sốt siếc thuốc thiếc gì đâu? Nhỏ nhen thế? Vậy mà đòi làm chồng, không thương em sao? Rõ ràng là chế độ "mẫu hệ" đang "phục hưng" trong nhà tôi. Ý của "mẫu" là nhất và không thể thay đổi, cái sai luôn thuộc về ba thành viên còn lại. Không cần đọc cái gì và không cần học ai. Vợ tôi lười nhưng chưa tới mức "thối thây" vì da thịt còn thơm lắm.
Của cải của vợ, chồng không được "điền" tên vô, bắt chồng làm cam kết hẳn hoi. "Tài nguyên" của chồng thì đương nhiên vợ phải có tên. Tiền chồng làm ra đủ chu cấp cho cả nhà thì không được nhìn nhận. Chồng không bao giờ được biết nhà mình có bao nhiêu tiền. Không có tiền trong ví thì cứ đi vay mượn cơ quan, tùy hứng.
Bạn bè phong tước cho tôi là "vua sợ vợ". Nhân viên của tôi nói cô ấy "không đáng mặt vợ sếp". Hơi bị đau... đầu. Có những mặt tốt không thể phủ nhận ở cô ấy là biết sinh con, mua cho chúng đồ ăn và quần áo, nhưng con muốn ôm ấp và cưng nựng ư? Chờ đấy, đừng có "chủ quan duy ý chí" và giàu chí tưởng "bở".
Tôi luôn hy sinh cho vợ con, đi đâu cũng muốn có vợ con ở bên cạnh. Những lúc không thể đưa vợ con đi được là những chuyến công tác xa ở trong và ngoài nước, nhưng khi thấy cảnh vật nào đẹp, món ăn nào ngon cũng chạnh lòng mà ước giá như có vợ con ở đó thì sung sướng biết bao. Bạn bè của tôi thì cô ấy biết hết, từng gặp, từng được ăn uống với họ và họ luôn tới chơi nhà. Còn bạn của cô ấy thì tôi không được gặp vì theo cô ấy họ ngại tiếp xúc với tôi do tôi "cao" quá, khó nói chuyện!? Và tôi đã phải ra khỏi nhà, đi lang thang với cái bụng đói meo trong khi vợ tôi đang chiêu đãi bạn bè ở nhà.
Tôi quan hệ rất rộng, mọi người cho rằng tôi là người đàn ông khá hấp dẫn cả về "hình thức" lẫn "nội dung", người ta mến mộ tôi, nể trọng tôi. Tôi "giỏi việc nước" và hơi "đảm" một chút việc nhà. Đến khúc này chắc mọi người sẽ hỏi là tại sao tôi còn "sống"? Tôi còn "tồn tại" vì tôi còn yêu vợ, vì vợ đã có công trời biển là sinh con cho tôi (con là tất cả cuộc sống của tôi rồi thì còn đòi hỏi gì nữa) và vì vợ tôi còn chung thủy.
Nhưng bây giờ thì khác rồi. Chờ đợi mãi mà vợ không những cứ "xanh" hoài, không chịu "chín" mà càng ngày càng "non" ra và đã "rụng". Những khao khát trẻ lại, khao khát đi tìm cái thiếu mà không biết thiếu cái gì của vợ tôi đã làm cho cô ấy ngã vào vòng tay của một ngã trai kém cô vài tuổi, một người đã có vợ. Nàng của tôi, người tôi quá yêu và tin tưởng, người đã bắt tôi phải tự hào vì sự thủy chung đã ngoại tình. Người tình của nàng không nghề nghiệp, đang sống bám vào vợ, vợ đang có bầu.
Chẳng hiểu thần Cupid mù lòa thế nào mà cứ "nhầm nhọt sang trồng trọt" thế khi bắn một mũi tên khiến hai kẻ thành vừa là người ngoại tình, vừa là người thứ ba. Vợ tôi nói là họ yêu như định mệnh, không cưỡng lại được. Họ nói rằng tình yêu không nhất thiết phải dẫn tới hôn nhân, họ sợ nếu ràng buộc với nhau thì lại như đút đầu vào rọ. Chỉ cần yêu quyết liệt và không để lộ là đủ, không nghĩa vụ, không trách nhiệm... và tình chỉ đẹp khi còn dang dở. Vợ tôi đã bị choáng khi anh ta nói lời yêu, vì nàng rất cần nó với những vuốt ve âu yếm, đơn giản vậy thôi, đừng hỏi nhiều mà mất cảm xúc!
Tôi thấy vợ kể cũng là lạ thế nào ấy, nếu chỉ cần những cái đó mà nói là tình yêu thì... tầm thường thôi, loài cấp thấp hơn cũng vẫn thường làm như vậy trước khi chúng thực thi nhiệm vụ duy trì nòi giống. Loài người chúng ta khác mà, cũng với những hành vi ấy nhưng nó phải được hướng đến hạnh phúc lứa đôi mà gia đình là đích tới và là minh chứng cao cả. Yêu mà không muốn kiến tạo gia đình thì "hoang" quá, đâu có xã hội, đâu có kỷ cương. Muốn sống bầy đàn kiểu đó chắc phải lên rừng. Chán chồng, không còn yêu chồng thì nên bỏ chồng. Bỏ xong thì tự do đi tìm nửa khác, đó là quyền mưu cầu hạnh phúc chính đáng, chẳng ai nói làm chi. Đừng có quan điểm duy trì mối quan hệ song song vừa có gia đình vừa có người tình như thế, đừng chơi trò ốc mượn hồn mà tội cho vợ chồng con cái cả hai bên.
Là người chồng, tôi cũng có lỗi nhưng chỉ thực sự có lỗi khi vợ chồng tôi ly hôn trước khi cô ta đi ngoại tình. Ngoại tình là do cô ấy muốn, người chồng dù có xấu xa như thế nào đi chăng nữa cũng không thể mang cái tội "đẩy vợ ra đường". Đàn bà ngoại tình mà về nhà còn nói là "tôi có bỏ anh đâu, làm gì mà phải... buồn như thế" quả là... xưa nay quá hiếm. Nếu bỏ thì tôi đã không tàn tạ như vậy, đằng này lại không chịu bỏ, cứ muốn song song thế mới gay chứ. Ngoại tình thì lắm trò lắm, lừa lọc, dối trá, lăng mạ chồng con vô cớ lắm, mục đích làm chồng chán không thèm để ý nữa để dễ bề ngang tắt.
Tôi đã biết, đã khuyên nhủ, đã cảnh cáo, nhưng vẫn tái đi tái lại đến 3 lần như thế thì quả là "dai hơn đỉa". Chắc là bị ngăn cản khi đang say đắm thì chưa thể dứt. Tôi có dư "bom" để "trải thảm" cuộc tình tội lỗi đó, nhưng tôi đã không làm vì đạo đức. Tất cả bạn bè, người thân và nhất là gia đình bên vợ đều đứng về phía tôi. Ly hôn là một quyết định an toàn nhất cho tôi bây giờ, người mà có thể đột tử bất cứ lúc nào do stress quá nặng. Thực tâm tôi còn yêu vợ lắm, không thể "hoành tráng" trong gia đình với một cái kéo dưới ánh mắt nhìn thất thần của những đứa con mà dường như chúng sinh ra tôi chứ không phải tôi sinh ra chúng.
Tôi có thể vẫn phải "chờ" tiếp, chờ sự trở lại của tình yêu, chờ sự trở lại của người mẹ cho con, chờ sự trở lại của người vợ cho chồng, chờ sự ấm lên và cử động của những bức tượng trong đó có ba có mẹ và có các con. Tâm thì muốn mà lực thì tàn, tôi "héo" quá rồi. Tôi có nên "chờ" tiếp hay không? Chờ nổi thì có "được" hay không? Xin các anh các chị cho ý kiến. Cảm ơn những đóng góp chân tình. Cảm ơn chuyên mục.
Đức
Ý kiến gửi về Tamsu@VnExpress.net (Gõ có dấu, gửi file kèm).