From: N.T.N.
Sent: Thursday, November 27, 2008 4:15 PM
Subject: Me chong coi thuong thông gia
Chị Hà thân!
Tôi cũng đã ở trong hoàn cảnh của chị, tôi cảm nhận được những gì chị đang phải chịu đựng. Chị phải có những biện pháp dứt khoát để thay đổi tình trạng này nếu muộn chị sẽ phải ân hận đấy.
Tôi cũng từng sợ hãi và cảm thấy mình rơi vào địa ngục như chị. Khi tôi mới bước chân về nhà chồng tôi đã được nghe một bài giáo huấn của mẹ chồng về những lề lối và cách sống trong gia đình nhà chồng. Ban đầu tôi sẵn sàng chấp nhận và luôn có thái độ ngoan ngoãn vâng lời, mong muốn có một gia đình êm ấm hoà thuận, tôn trọng lẫn nhau, nhưng vì mẹ chồng tôi là người không ưa tôi từ trước nên mọi cố gắng của tôi đều bằng thừa.
Mẹ chồng tôi thường xuyên không buồn tiếp thông gia mặc dù bà đang bế cháu trên gác hoặc đang tưới cây trên tầng thượng. Có lần mẹ đẻ tôi cố tình đợi 2 tiếng đồng hồ, nhưng mẹ chồng tôi cũng mặc kệ không xuống. Mẹ đẻ tôi không hiền như mẹ chị Hà, bà gọi con rể xuống nói chuyện để chồng tôi về nói chuyện lại với mẹ.
Cũng như chị, mỗi khi tôi muốn cho cháu về thăm ông bà ngoại (cùng trong quận Ba Đình thôi), tôi phải ướm hỏi trước vài ngày và cầu trời khấn Phật làm sao đến ngày đó đừng mưa nếu không thì có đồng ý rồi mẹ chồng tôi cũng không cho đi. Và quy định mỗi tháng chỉ được về một lần, nếu có giỗ chạp gì thì coi như đã về ông bà ngoại rồi.
Có nhiều khi mẹ chồng tôi còn văng tục ra với tôi. Những lúc như thế tôi vô cùng mệt mỏi và căng thẳng đầu óc. Nhưng tôi đã suy nghĩ rất kỹ, nếu cứ như thế này thì chẳng chóng thì chầy chắc tôi sẽ phát điên lên mất. Bạn tôi thường khuyên tôi rằng phải "tẩy não" cho mẹ chồng đi và tôi đã làm một cuộc cách mạng.
Tôi nói chuyện với chồng mình trước về mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu đã đi đến đâu và đề nghị anh nếu còn tiếp tục thì chúng tôi phải ra ở riêng. Chồng tôi trước kia cũng sợ mẹ tôi lắm nhưng nghe tôi phân tích ngọn ngành nên từ đấy anh ấy cũng không còn sợ nữa. Vợ chồng chúng tôi cùng nói chuyện với mẹ chồng về tất cả những gì chúng tôi thấy cần làm và từ đó trở đi mỗi lần có chuyện gì tôi không nhịn nữa, tôi nói luôn ý kiến của mình mặc kệ những người bên nhà chồng có phản ứng gì.
Chị Hà ạ, tôi muốn tâm sự cùng chị để chị thấy được có rất nhiều người gặp phải hoàn cảnh như chị. Chị hãy cố lên, tôi khuyên chị hãy nói chuyện thẳng thắn với mẹ chồng những điều gì chị muốn và hãy cương quyết làm bởi vì những điều đó đâu có sai. Đáng ra là một người mẹ chồng tốt bà phải khuyên con hãy về chăm sóc mẹ đẻ mình thì đúng hơn.
Chị không nói láo, không cãi lại mà chị chỉ nói những gì chị cho là đúng là nên làm. Chị hãy nên nhớ những ông chồng của chúng ta rất yêu mẹ của họ, vậy tại sao chúng ta lại không có quyền yêu thương mẹ đẻ của mình. Và chị hãy nhớ mỗi con người chỉ có một mẹ đẻ mà thôi, hãy làm những gì có thể để cho mẹ mình vui chị Hà ạ. Chúng ta đã hy sinh cả cuộc đời mình cho chồng và cho nhà chồng, chỉ một chút cho cha mẹ đẻ của mình cũng không được sao.
Hãy thay đổi cuộc sống của mình, nếu mẹ chị không thay đổi được tốt nhất chị nên ở riêng, không phải cứ ở chung nhà với bố mẹ chồng mới là hiếu thuận đâu. Chúng ta phải sống cho chính bản thân mình rồi mới sống cho người khác được chị Hà ạ. Chị hãy nghĩ xem nếu chị ốm ai sẽ là người chăm sóc chồng con rồi cả mẹ chồng nữa.
Tôi rất sợ con tôi ốm nhưng nếu tôi ốm tôi còn sợ hơn nhiều bởi vì lúc đó không ai lo cho chồng con tôi cả. Tôi đã từng bị stress 3 năm liền đấy, tôi không còn cảm thấy đó là nhà mình nữa, tôi không muốn về nhà mỗi khi tan giờ làm, không muốn đối diện với mẹ chồng. Nhưng tôi luôn nghĩ về con mình và chồng mình và chính vì thế tôi yêu bản thân mình hơn và chính yêu bản thân mình thì mình mới có sức khỏe, tinh thần tốt để lo cho những người khác.
Chị hãy cố lên nhé.