Tôi trở thành một bà mẹ đơn thân sau kết quả của một cuộc tình trái ngang. Sáu năm trước tôi lên thành phố học đại học thì gặp được anh. Anh cùng quê với tôi lại có nhiều tài như giỏi thể thao, ca hát hay và nói chuyện rất ngọt ngào. Khi ở bên anh, tôi luôn có cảm giác rất hạnh phúc và an toàn. Tôi đã say nắng anh từ lâu nên ngay khi được anh tỏ tình đã đồng ý ngay. Anh bảo tôi dọn qua ở cùng, có lẽ vì quá ngây thơ (đúng hơn vì tôi quá yêu anh) nên đã tin những lời trấn an rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng chúng tôi cũng đi quá giới hạn. Từ hôm đó trở đi tôi kiên quyết không để anh động tới mình nữa nhưng không ngờ một lần duy nhất đó tôi đã mang thai. Khoảng gần 3 tháng sau tôi mới phát hiện ra. Lúc đó, tôi rất hoang mang, không biết phải làm thế nào, sợ anh sẽ từ chối trách nhiệm và bỏ rơi tôi. Tôi lấy hết can đảm nói cho anh biết. Trái với những điều tôi suy nghĩ anh lại tỏ ra rất vui mừng, ôm tôi vào lòng và bảo sẽ chăm sóc cho tôi với con, rồi còn nói dẫn tôi về nhà ra mắt bố mẹ để cưới. Lúc này, tôi mừng thầm vì đã trao thân cho người đàn ông xứng đáng.
Về nhà anh, tôi thật sự sốc khi đứng trước một căn biệt thự khổng lồ xung quanh là tường rào cao. Lúc này tôi mới biết anh là con trai một gia đình giàu có ở vùng này. Anh bảo tôi đợi ở ngoài để thưa với mẹ trước rồi sẽ ra đón tôi. Thế nhưng tôi đợi gần một giờ đồng hồ mà không thấy anh trở ra. Ở bên trong, tôi nghe thấy tiếng đồ đạc bị ném xuống đất và tiếng la mắng khá to. Tôi biết có chuyện chẳng lành và chắc anh sẽ không trở ra nữa. Tôi buồn bã quay lưng bước đi thì một cô giúp việc chạy ra gọi vào. Tôi vừa bước vào trong nhà, mẹ anh từ trên gác bước xuống ngay lập tức quát mắng và sỉ nhục tôi bằng những lời lẽ khó nghe nhất. Tôi chưa hết sửng sốt thì bà cầm một sấp tiền lớn cột lại bằng dây thun ném thẳng vào mặt tôi rồi nói: “Cầm lấy và biến đi. Đừng bao giờ bước vào căn nhà này nữa”. Lúc bấy giờ tôi chỉ còn biết khóc trong tiếng nấc. Đôi mắt tôi nhòa đi vì những giọt nước mắt nhưng vẫn thấy anh đang đứng nép sau cánh cửa phòng. Người đàn ông luôn cho tôi cảm giác an toàn, tin tưởng, bây giờ trở thành một người bất lực. Tôi quay đầu bước đi trong ấm ức và tủi nhục. Lòng tự trọng của tôi bị chà đạp đến tận cùng.
Tôi vẫn quyết định không phá thai vì không muốn làm hại sinh linh vô tội. Tôi giữ kín mọi chuyện và chỉ cho bố mẹ biết. Mẹ đã khóc rất nhiều, bảo tôi về nhà để tiện chăm sóc, tôi không về vì sợ hàng xóm điều tiếng. Tôi phải nghỉ học để đi làm thêm dành tiền sinh con. Mỗi ngày tôi vừa phụ bán quần áo vừa ở nhà hàng. Khi sinh con, mẹ tôi cũng lên để chăm sóc. Một số bạn thân biết được hoàn cảnh nên cho tôi mượn tiền để mở cửa hàng riêng. Nhờ sự may mắn và tháo vát, cửa hàng của tôi buôn bán rất tốt nên không còn phải lo nhiều về mặt tài chính nữa.
Tuy nhiên, bây giờ khi con đã vào lớp một, thường xuyên hỏi: “Bố của con là ai? Tại sao con không có bố”. Lúc nào nó cũng buồn bã, bảo bạn bè trong lớp thường xuyên chọc nó là đứa con hoang. Nhiều khi con trai tôi còn bị ban giám hiệu nhắc nhở vì đánh nhau với bạn trong lớp. Con trai là niềm hy vọng duy nhất để tôi tiếp tục sống trên đời này. Hơn ai hết tôi rất muốn con mình có một người bố như bao đứa trẻ khác.
Chuyện tôi có nằm mơ cũng không thể ngờ tới là người đàn bà đã tàn nhẫn thóa mạ và đuổi tôi đi ngày ấy lại gặp tôi để nói chuyện. Bà bảo tôi có thể về ở chung với gia đình bà và sẽ được chu cấp toàn bộ, với điều kiện con tôi phải đổi họ theo họ bố. Tôi biết không phải tự nhiên bà ta quyết định như thế nên sau một hồi gặn hỏi thì tôi rõ, hóa ra sau khi chia tay tôi, anh bị tai nạn giao thông nên không thể sinh con được. Anh kết hôn ba năm mà không có con. Bà còn bảo nếu tôi đồng ý thì anh sẽ ly hôn với vợ cũ ngay lập tức và tổ chức đám cưới cho tôi. Lúc này, tôi mới nhận ra người đàn bà đang ngồi trước mình là con người sắt đá, nếu không muốn nói là máu lạnh. Tôi đã không quyết định ngay và bảo bà ta đi về trước.
Tôi suy nghĩ rất lâu; với điều kiện hiện tại tôi hoàn toàn không cần tiền, chỉ cần một người bố và một gia đình hạnh phúc cho con. Thế nhưng rõ ràng người đàn ông tôi từng yêu không thể làm được một người bố tốt, anh chỉ là con rối của mẹ. Tôi cũng không thể để con mình vào một ngôi nhà mà bên trong hoàn toàn không có tình người. Hơn nữa, tôi không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà khiến một cô gái khác (vợ hiện tại của anh) đau khổ. Nhưng tôi lại sợ nếu không đồng ý, bà sẽ tìm mọi cách để bắt con tôi đi hoặc giành quyền nuôi con. Cuộc sống đang ổn định của mẹ con tôi sẽ bị bà xáo trộn, con trai lại càng mất mát khi tôi nhận lời của bà. Xin hãy cho tôi những ý kiến.
Loan