Các hạt ở phía nam bang Ohio có mật độ dân cư thấp nên cuộc sống của người dân rất thanh bình. Nhiều gia đình không khóa cửa. Các vụ giết người hay bạo lực rất hiếm khi xảy ra.
Song tất cả thay đổi từ thứ bảy ngày 1/4/1989, khi người dân phát hiện thi thể Donald Welling, 35 tuổi, ở ven đường. Anh bị bắn bằng súng trường khi đang chạy bộ ở quãng đường vắng. Cảnh sát không tìm ra bất kỳ bằng chứng nào và cũng không thể xác định động cơ của án mạng.
19 tháng sau, cũng vào thứ bảy ngày 10/11/1990, án mạng tương tự lại xảy ra. Nạn nhân là Jamie Paxton, 21 tuổi, sống ở hạt Belmont. Anh tử vong ở bìa một khu rừng với 3 phát đạn. Như vụ Donald, cảnh sát không có bất kỳ manh mối nào để phá án.
Hai vụ án mạng khiến các hạt phía nam bang Ohio rúng động. Nhưng ngày 28/11/1990, tức 18 ngày sau cái chết của Jamie, nạn nhân thứ ba là Kevin Loring đã ngã xuống khi đi săn ở hạt Muskegon, bang Ohio. Trong lúc tách khỏi nhóm bạn để tìm mục tiêu, Kevin bước qua đồng cỏ. Một tiếng súng vang lên và thợ săn 30 tuổi tử vong ngay lập tức bởi một viên đạn găm vào đầu.
Jean Paxton, mẹ của nạn nhân Jamie, liên tục đăng thư lên một báo địa phương để "nhử" kẻ giết người ra mặt. Bà khẳng định trong thư rằng nếu hung thủ không thừa nhận tội ác, hắn sẽ đối mặt với hình phạt ghê rợn khi lìa đời. Nhiều người nghĩ Jean đang thực hiện hành động vô vọng song hóa ra bà phán đoán đúng. Một hôm, kẻ sát nhân gửi thư tới tờ báo. Hắn viết không quen biết Jamie song bắn để thỏa mãn ý thích.
"Ngay khi bước ra khỏi nhà vào hôm thứ bảy đó, tôi biết một người sẽ phải chết. Tôi chỉ là người bình thường, có trách nhiệm với gia đình và có một công việc để mưu sinh, giống như bà vậy", hung thủ viết.
Đối với cảnh sát, lá thư của hung thủ mới chỉ là sự khởi đầu của hành trình gian nan. Trong lúc này, kẻ sát nhân lại tìm mục tiêu mới.
Hôm thứ bảy ngày 14/3/1992, một người đàn ông câu cá trên đập Wolf Creek, bang Ohio cũng bị bắn. Các điều tra viên nhận thấy điểm chung của các nạn nhân là nam giới, tử vong khi hành động đơn độc (chạy, đi dạo, câu cá, đi săn) ở khu vực hoang vắng. 3 trong số 4 vụ án mạng xảy ra vào thứ bảy. Họ nhận định chỉ một kẻ đã gây ra cả 4 vụ và hắn chọn nạn nhân một cách ngẫu nhiên.
Ngày 5/4/1992, thêm một công nhân câu cá ở một hồ thuộc hạt Noble, bang Ohio cũng bị bắn chết bởi đạn súng trường.
Không có nhiều manh mối đáng giá, nhóm điều tra phải nhờ sự hỗ trợ của nhóm chuyên gia tâm lý thuộc Cục Điều tra Liên bang Mỹ. Dựa vào lá thư mà kẻ sát nhân gửi cho bà Jean cùng chi tiết về 5 vụ án mạng, nhóm chuyên gia tâm lý mô tả hung thủ là nam giới, da trắng, thông minh, thích hoạt động ngoài trời. Hắn giết người do tác động của rượu và tình trạng căng thẳng. Ngoài việc bắn người, rất có thể hung thủ từng thực hiện những hành vi bạo lực kín đáo như phá hoại tài sản, ngược đãi động vật, bắn lốp ôtô.
Với bản mô tả tâm lý hung thủ, nhóm điều tra đã sàng lọc hơn 100 kẻ tình nghi. Rồi ngày 21/7/1992, hai thợ săn ở hạt Muskegon, bang Ohio đã vô tình chạm trán kẻ giết người hàng loạt.
Khi hung thủ chĩa súng về phía mình, đột nhiên họ nhìn thấy và hét lên. Hoảng sợ, kẻ giết người chạy về chiếc xe bán tải màu đỏ rồi biến mất. Hai thợ săn gọi cảnh sát địa phương và báo cho nhóm điều tra.
Dù hai người cung cấp thêm nhiều manh mối đáng giá, nhóm điều tra chưa tìm ra điểm mấu chốt để phá án. Lo ngại tên sát thủ sẽ tiếp tục ra tay sớm sau khi giết hụt hai thợ săn, nhóm điều tra tổ chức họp báo để kêu gọi công chúng cung cấp tin tức về những người đàn ông da trắng, thích uống rượu, bắn súng và hoạt động ngoài trời, thông minh nhưng dễ căng thẳng.
Ngay sau buổi họp báo, điện thoại của nhóm điều tra liên tục đổ chuông bởi cuộc gọi của người dân. Thông tin đáng chú ý nhất từ cuộc gọi của người đàn ông trung niên tên Richard Fryer
Richard nói cảnh sát nên chú ý tới người bạn học của ông là Thomas Lee Dillon. Thomas thích sưu tầm súng và uống rượu. Hồi trẻ, hai người thường lang thang khắp nơi để bắn các biển hiệu và động vật lang thang. Sau nhiều năm không liên lạc, Richard tình cờ gặp lại Thomas trong một hội chợ. Thomas mời bạn lên xe để lang thang như trước đây.
Trong quá trình di chuyển, đột nhiên Thomas hỏi Richard: "Cậu tin rằng tôi từng giết người không?". Thomas nói về việc đoạt mạng nhiều người ở các địa phương khác nhau để gây trở ngại cho quá trình điều tra của cảnh sát. Lúc đó, Richard không nghĩ đó là câu chuyện nghiêm túc song khi xem thông báo của nhóm điều tra, ông quyết định kết nối với họ.
Ngoại hình và tâm lý của Thomas rất phù hợp với dự đoán về hung thủ mà các điều tra viên có được. Vì thế, nhóm điều tra quyết định cử người theo dõi ông ta. Một thám tử tới công ty mà Thomas làm thuê ở thành phố Canton, bang Ohio để hỏi thăm.
Chủ doanh nghiệp cung cấp cho thám tử thông tin về thời gian làm việc của Thomas, bao gồm những lần nghỉ phép. Theo kết quả, Thomas không phải làm việc vào thứ bảy hàng tuần, trong khi phần lớn vụ án mạng do sát thủ bí ẩn gây ra lại diễn ra vào thứ bảy.
Hai ngày giữa tuần mà Thomas nghỉ phép càng gây chú ý. Một ngày là 21/7/1992 khi hai thợ săn thấy một gã đàn ông chĩa súng về phía họ. Ngày thứ hai là 28/11/1992 khi Kevin mất mạng.
Quá trình theo dõi chặt chẽ Thomas bắt đầu từ tháng 10/1992. Một cảnh sát bám theo Thomas từ ngày này qua ngày khác song chưa phát hiện dấu hiệu khả nghi. Ngoài các ôtô, FBI còn điều động cả trực thăng để giám sát từ trên trời. Họ phát hiện ông ta thường xuyên bắn biển chỉ báo đường và đập cửa sổ ôtô của người khác - những hành vi mà chuyên gia tâm lý FBI phác thảo. Nhưng họ không ngăn chặn Thomas thực hiện những hành vi đó để tránh "rút dây động rừng".
Ngày 27/11/1992, nhóm điều tra quyết định bắt Thomas để ngăn chặn ông ta có thể gây án mạng bất kỳ lúc nào. Lý do bắt là tàng trữ súng trái phép.
Nhóm đặc vụ FBI khám nhà Thomas song không tìm thấy bất kỳ bằng chứng đáng giá nào. Nếu không có bằng chứng, họ sẽ không thể giữ ông ta quá lâu vì tội sử dụng súng trái phép. Vì thế, nhóm điều tra tiếp tục tổ chức một cuộc họp báo nữa để cung cấp bằng chứng buộc tội Thomas.
Một người dân gọi điện tới nhóm điều tra, nói từng thấy Thomas đứng ở một vị trí trong rừng và bắn hươu từ vài năm trước. Ngay lập tức, nhóm điều tra vạch từng ngọn cỏ, khóm cây quanh vị trí đó với hy vọng có thể tìm ra một vỏ đạn.
Sau vài ngày, một thành viên trong nhóm điều tra thấy một vỏ đạn dưới lớp cỏ dày. Kết quả đối chiếu vỏ đạn với những viên đạn trong thi thể hai nạn nhân cho thấy chúng được bắn từ cùng một khẩu súng.
Như vậy, khẩu súng trường mà Thomas từng sử dụng để bắn hươu chính là hung khí đã gây nên cái chết của ít nhất hai nạn nhân. Với kết quả ấy, một điều tra viên đã vào trại giam để nói chuyện với Thomas. Ông cũng nói thêm về việc những ngày Thomas nghỉ làm việc trùng với những ngày án mạng xảy ra và chiếc ôtô bán tải của Thomas trùng khớp mô tả của các nhân chứng. Để tránh án tử hình, viên đặc vụ khuyên Thomas thành khẩn khai báo sớm để hưởng án chung thân và được đồng ý.
Gặp công tố viên phụ trách vụ án vào tháng 9/7/1993, Thomas nhận tội giết 5 người để tránh án tử hình. Ngày 12/7/1993, phiên xét xử bắt đầu ở tòa án hạt Noble, bang Ohio.
Trước sự chứng kiến của người thân 5 nạn nhân, bị cáo lần lượt nhận tội giết từng người với vẻ mặt bình thản và nhận 5 bản án liên tiếp từ 30 năm đến chung thân không ân xá.
Ngày 21/10/2011, Thomas chết trong tù ở tuổi 61.
Hoàng Phong (Theo Murderpedia, Timesreporter, Strangeoutdoors)