Khi ra ngoài, vớ được đồ gì là ba mặc ngay đồ đó. Ba bảo quan trọng gì hình thức bên ngoài, miễn là đủ ăn đủ mặc. Thời của ba và của tôi khác nhau lắm, giờ phải "ăn ngon mặc đẹp" chứ không phải "ăn no mặc ấm" nữa, thế nhưng ba nào có quan tâm gì. Tiền lương má giữ hết, ba thỉnh thoảng lấy ít mua vài bao thuốc lá. Ba nghiện thuốc lá, mấy lần tôi mua kẹo không đường, rồi mua thực phẩm hỗ trợ cai thuốc mà ba vẫn nghiện. Tôi mà thấy ba cầm điếu thuốc là bắt bỏ bằng được. Bởi vậy, hiếm khi ba hút được thuốc thuốc lúc có mặt tôi.
Ba rất quý trọng đồng tiền làm ra, không dám mua gì. Mấy lần má nhờ đi mua trái mướp, quả chanh, ba chạy về bảo sợ. Hỏi sao sợ thì ba nói: "Có hai quả mướp mà nó tính tôi 17 ngàn, sợ xanh ruột". Tôi và má cười no bụng, má bảo: "Vậy để ông biết tôi xài hoang cỡ nào". Lần duy nhất ba hào phóng là khi tôi thi đại học, đoạn đường đó bán nhiều măng cụt, tôi đòi ăn và ba không hề do dự, mua hẳn 2 kg. Nguyên nhân sâu xa là má bảo ba không được tiếc gì tôi, nghĩ lại thấy vẫn buồn cười.
Tôi đi làm có tiền mua quần áo mới tặng ba, rồi thực phẩm chức năng các kiểu. Tôi phải nói giá thật thấp ba mới chịu xài, còn không ba cứ đi ra đi vào than thở. Tôi cáu mà vẫn buồn cười. Ba còn nhiều tật xấu lắm nhưng tôi muốn kể đến mặt tốt. Ba tốt bụng, giúp ai cũng hết mình mà không biết người ta chỉ lợi dụng. Nhà hàng xóm nhờ gì ba cũng làm miễn phí. Việc gì khó hay tốn sức khỏe ba đều làm, chẳng chút tính toán. Vì thế mà nhiều người thương ba, có quà bánh hay đồ thơm thảo gì cũng ghé biếu.
Ba khoái có đứa con học bác sĩ lắm nên hồi đó anh hai tôi đăng ký thi y dược để chiều ba. Ba khăn gói đưa anh lên lò luyện thi, thời năm 2003-2004 ấy, lò luyện thì nhiều, không biết hai ba con tìm làm sao mà học có 2-3 tuần hết hơn 2 triệu. Sau 2 ngày luyện thi, anh tôi xách balo về, trèo tường đạp bụi chuối vào nhà, khóc rưng rức vì không chịu nổi. Rồi lại lên luyện thi và cuối cùng anh vẫn rớt. Ba buồn nhưng rồi cũng chịu, bảo chắc đẻ thêm đứa nữa cho nó học bác sĩ.
Tới lượt mình, tôi đâu có ưa gì y dược, hay nói đúng hơn là không đủ sức thi vào đó. Tôi chọn thi Bách Khoa và vì nhắm đủ sức nên vượt qua ngon lành. Ngày nhập trường, ba đưa tôi lên kiếm nhà trọ. Kiếm được căn gần trường, đặt cọc hết 500 nghìn đồng, đứa bạn gọi rủ ở chung ký túc xá, 3 đứa bao nguyên cái phòng 6 người. Ba lại lục đục đi mua chậu thau, chăn mền, vali, mấy thứ lặt vặt chật cả phòng. Trước khi về, ba cứ hỏi đi hỏi lại là thiếu gì không con, ba chị em ráng chăm lo nhau, nhường nhịn, giúp đỡ nhau mà sống.
Giờ ba già rồi, nhiều khi lẩm cẩm và ở dơ xíu, thế nhưng tôi biết ba thương hai anh em nhiều. Tôi mong ba sống thật lâu để "vác tù và hàng tổng" cho xóm làng, để thỉnh thoảng tôi chọc cho ba la lên, để tôi còn chỗ dựa thật to lớn và vững chắc trong cuộc đời này. Ba còn có ước mơ to đùng là có được cái xe ôtô con dù ba không có bằng và má không cho mua. "Ba à, đợi con nhé, con sẽ làm đủ tiền rồi "cãi" lời má tặng cho ba cái xe, để ước mơ đó thành hiện thực". Sáu năm đi làm, tôi sắp đủ tiền mua xe cho ba rồi.
Nhung
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc