From: Lan
To: vne-tamsu
Sent: Saturday, July 15, 2006 11:59 AM
Subject: Sao cuoc doi toi luon dau kho?
Tôi sinh ra không biết cha mình là ai. Năm tôi 6 tuổi, mẹ tôi mang gửi tôi cho một người trông em để đi làm. Rồi 1 ngày, như thường lệ, tôi lại ra cửa đứng chờ mẹ đón về, nhưng mẹ đã không đến. Rồi ngày này qua ngày khác, mẹ cũng không bao giờ đến nữa, gia đình người trông tôi bất đắc dĩ phải giữ tôi lại và nuôi tôi. Tôi gọi các bà là má Tư và má năm.
Họ cũng có những đứa con trạc bằng tuổi tôi. Rồi năm chúng tôi 7 tuổi, nhà có 3 đứa trẻ đều được đi học, chỉ mình tôi là không. Tôi đã chạy theo bọn họ đến ngôi trường gần nhà. Nhảy vào lớp, ngồi cạnh các bạn. Rồi cô giáo hỏi ra cặn kẽ, mới biết do tôi không có giấy khai sinh nên không được đi học.
Nhờ sự giúp đỡ của cô giáo, má Năm làm giấy khai sinh cho tôi với tư cách là con nuôi của bà. Rồi tôi được đi học. Tôi không hề phủ nhận các má đã cho tôi một khoảng thời gian thơ ấu hạnh phúc vì tôi học khá giỏi, sau khi về nhà có thể kèm cặp thêm con của các má.
Rồi tất cả chúng tôi cùng lớn lên. Trong lòng chúng tôi, chúng tôi là anh em ruột, không hề có ý nghĩ gì khác, chỉ có người lớn là khác. Các má cấm không cho tôi quen biết bất kỳ ai, kể cả những người bạn học cùng. Tôi đi đâu cũng có anh Tài, con má Năm, lớn hơn tôi vài tháng đi cùng. Điều hạnh phúc là tôi và anh rất thương nhau, nên với tôi, được luôn có anh bao bọc là điều hạnh phúc.
Năm chúng tôi 15 tuổi thì các má sắp xếp cho tôi và Tài ngủ chung cùng nhau. Chúng tôi vẫn chỉ là những thiên thần nếu như anh không thi rớt lớp 10, chuyển sang học bổ túc văn hóa và quen biết những người bạn xấu. Thậm chí tôi không biết đó là quan hệ tình dục, chỉ biết anh luôn làm tôi đau đớn mỗi đêm. Tôi đâm ra ghét anh cay đắng.
Cả 4 đứa trẻ cùng đi học, nhưng chỉ có mình tôi vào đại học, rồi tốt nghiệp, đi làm. Tôi vẫn sống y như vậy, đi làm về, mỗi tháng đều đưa hết cho má Năm lo chi tiêu cho cả nhà và tối về vẫn ngủ cùng anh Tài. Bây giờ tôi đã biết, nhưng trong lòng tôi, tôi nợ họ quá nhiều. Nợ cả cuộc đời này, thôi thì dùng thân mình để trả ơn cho họ vậy.
Anh đòi xe, tôi phải nhận thêm công việc dịch thuật tại nhà để làm thêm có tiền mua xe. Rồi con má Tư cũng đòi xe, rồi máy vi tính, rồi đầu đĩa mới... Tôi trở thành một máy in tiền cho tất cả mọi người mà không một lời oán than.
Rồi má Năm đem tôi đi khám bệnh vì sao không thể có con. Lúc đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy trời có mắt. Tôi bị dị dạng tử cung bẩm sinh không thể có con. Tôi đã thầm cảm ơn trời vì không để cho một sinh mạng lại sinh ra trong đau khổ như tôi. Tôi đã sống trong căn nhà đó như đã chết, nhất là sau khi một lần tôi nghe họ nói chuyện với nhau.
Má Năm cãi cọ với má Tư về việc nên làm giấy kết hôn cho tôi và Tài. Má Năm muốn tôi làm giấy kết hôn với con má Tư, nhưng thằng Trí nhất định không chịu, nó đã có người yêu và muốn kết hôn với người nó yêu. Nhưng tôi và Tài không thể, vì trên giấy tờ chúng tôi là anh em ruột (cùng là con má Năm).
Má Năm nói với má Bốn: "Nếu mày không chịu, lỡ nó theo thằng khác thì cả nhà này mất đi một con gà đẻ trứng vàng. Bây giờ mày đăng ký trước cho nó khỏi bỏ trốn, rồi từ từ ly dị làm lại với thằng Tài sau. Tao định làm cho nó có bầu đặng nó khỏi bỏ trốn, nhưng nó là con gà tịt, không đẻ chửa được. Hạ sách tao mới phải nhờ mày".
Lúc đó, tôi gần như suy sụp hoàn toàn. Tôi đã chuẩn bị tinh thần để trả nợ cho họ món nợ cuộc đời, nhưng khi tôi biết, với họ tôi không hề là một con người thì tôi thật sự ngã quỵ. Với má, tôi chỉ là người làm ra tiền. Với anh, tôi chỉ là công cụ thỏa mãn hằng đêm.
Rồi do làm việc quá nhiều và quá căng thẳng, tôi ngã bệnh, mắt không nhìn thấy đường. Bác sĩ nói chỉ tạm thời do tâm lý. Má cho tôi đi theo một hội từ thiện của người nước ngoài do một người bạn trong công ty giới thiệu. Họ có cách phục hồi thị lực của tôi. Tôi đã nghĩ cuộc đời này chấm dứt nếu như tôi không gặp anh.
Lần đầu tiên, với tôi anh xuất hiện là một bóng người mờ nhạt, cao lớn, với giọng nói tiếng Việt lơ lớ, ấm cúng. Anh là giám đốc của một chi nhánh công ty tài trợ cho hội của chúng tôi. Anh đến là để giúp đỡ. Khi anh nắm tay tôi và dắt tôi đến ghế ngồi, tôi đã có linh cảm, người này sẽ làm thay đổi cuộc đời tôi. Tôi nói giọng tiếng Anh khá chuẩn làm anh rất thích thú và chúng tôi nói chuyện, nói rất nhiều.
Thời gian trôi qua, mắt tôi cũng dần hồi phục, và tôi vào làm tại công ty của anh. Má biết tôi quen anh, má không giận dữ như tôi nghĩ, đằng này còn khuyến khích tôi. Chỉ có Tài là giận dữ, có lẽ anh đã có thói quen xem tôi là của mình. Đỉnh điểm là Tài đã đến công ty và đánh anh ấy, dùng những lời thô tục lăng mạ.
Lúc bấy giờ anh mới bàng hoàng biết được Tài không phải là anh ruột tôi như anh vẫn nghĩ. Và khi anh biết được mối quan hệ của chúng tôi, anh chỉ im lặng, không nói gì. Khi đó, tôi nhìn thấy trong mắt anh những mâu thuẫn hằn sâu. Rồi anh xin từ chức về nước.
Tôi chết lần thứ hai. Trong lòng tôi, tôi chết lần thứ hai. Tôi ốm nặng nằm nhà. Má hằn học với cả nhà, tôi sống trong những ngày đau khổ. Rồi người bạn trong công ty đã đến thăm và yêu cầu má cho tôi đến công ty để chuyển giao công việc làm. Má cho tôi đi.
Họ đã không đưa tôi đến công ty mà mang tôi đến gặp anh. Tôi hoàn toàn không tin vào mắt mình, anh không hề về nước, anh vẫn ở đây. Anh mang tôi trốn đến một thành phố khác. Lúc đó tôi mới biết tất cả sự thật. Thì ra anh đã biết chuyện của tôi vào những ngày đầu tiên, anh đã phải đưa tiền cho má để có thể đi lại với tôi. Thì ra má bán tôi như bán một con điếm.
Nhưng khi anh xin cưới, má đòi một số tiền quá lớn với khả năng của anh, còn đe dọa nếu không sẽ không cho tôi ra khỏi nhà. Rồi Tài đến phá, anh mới biết thì ra mỗi ngày trong căn nhà đó với tôi là một nhục hình. Anh không có cách nào khác phải xin từ chức để không ảnh hưởng đến công ty và lập ra hạ sách giải thoát tôi như thế này.
Thấm thoát mà đã 4 năm trôi qua từ khi tôi ra khỏi nhà. Tôi sống hạnh phúc, hạnh phúc hơn những gì tôi từng ao ước trong mơ. Chỉ có điều chúng tôi sống chui rủi, chỉ có anh là đăng ký tạm trú, tôi thì không. Chúng tôi mở một quán café nhỏ, cuộc sống đạm bạc có thể nói là hạnh phúc. Rồi tôi đi chữa bệnh, giải phẫu tử cung và hiện tại đã có 1 đứa con.
Vấn đề tôi nhờ các bạn giúp là ở chỗ này. Tôi không có can đảm về gặp lại họ (các má) để lấy hộ khẩu. Vì vậy đến giờ, con tôi đã 9 tháng vẫn không có giấy khai sinh, vì mẹ nó không có hộ khẩu. Tôi và anh vẫn không đăng ký kết hôn, nên con tôi hoàn toàn không có quốc tịch. Ngay cả khi mẹ anh mất tôi cũng không thể theo anh về chịu tang vì không có hộ chiếu. Tôi hiện là người bất hợp pháp.
Tôi đã thử nhờ bạn bè về đánh tiếng, nhưng má tôi đi rêu rao là tôi bỏ nhà theo trai nên đã cắt hộ khẩu. Bây giờ tôi không biết phải làm sao. Tôi thì không sao, nhưng đứa con bé bỏng của tôi thì cần có tên họ. Xin hãy giúp tôi bằng cách nào có thể làm lại hộ khẩu mà không cần về nơi cũ. Nơi đó với tôi quá kinh hoàng. Đó là quá khứ mà tôi muốn quên đi. Cám ơn các bạn đã đọc tin.
Lan
Ý kiến chia sẻ với chị Lan xin gửi về Tamsu@VnExpress.net (Vui lòng gõ có dấu, gửi file kèm).