Người đàn bà ghê gớm
Ghê gớm là từ tôi thường nghe người ta nói về mình nhất. Có người nói, đàn bà như tôi là dạng tay đao giáo ngựa, phải xăm xăm lao vào cuộc đời, lo hết phần việc của đàn ông, tự mình gây dựng cơ đồ. Người ta nói ngay trước mặt, mà tôi cũng không giận, vì họ chẳng nói gì sai.
Hơn ai hết, tôi hiểu mình rõ nhất. Hiền lành, yếu đuối, khéo léo hay "hoa hậu thân thiện" không phải là con người thật của tôi. Nhưng ghê gớm cũng chưa hẳn đúng. Mà... cực kỳ ghê gớm mới là chính xác.
Phố thị Sài Gòn chưa bao giờ là đất lành của những cô nàng ngây thơ không nhuốm bụi đời. Cũng có thể có, nhưng đó là những cô nàng được may mắn sinh ra trong lồng kính, được chăm bẵm từ miếng ăn giấc ngủ. Còn với những đàn bà được cuộc đời nuôi lớn như tôi thì ghê gớm là lựa chọn gần như duy nhất. Để có thể tồn tại và không để cuộc đời đẩy mình xuống bùn đen.
Nhưng, người xưa có câu “sơn ăn tùy mặt, ma bắt tùy người”, tôi không ghê gớm và dữ tợn với tất cả những ai tôi gặp. Giữa nhân sinh muôn mặt, người xấu cài lẫn với kẻ tốt, quý nhân bị lẫn với kẻ lưu manh, muốn vươn lên để nhìn rõ thật - giả và lòng tử tế của con người, không để kẻ khác giẫm đạp lên mình, bạn không thể tốt một cách ngờ nghệch được.
Bao dung ư, độ lượng ư, nhẹ nhàng ư, đó là cách đối xử với những người tử tế. Còn đối với những kẻ tồi tệ, cách đối xử duy nhất thích hợp là phải cho họ biết, bạn là một lãnh địa mà chúng dùng mọi phương thức thủ đoạn cũng không thể xâm phạm vào. Cũng giống như khi đối mặt với một con chó sói, nếu bạn tiến lại gần khuyên răn hay cho nó thức ăn, coi chừng nó sẽ nuốt luôn cả bạn. Bởi vậy, bạn chỉ còn lựa chọn duy nhất là tiến lại gần nó với một khẩu súng săn. Ít nhất để con sói hiểu rằng tấn công bạn là một việc làm vô cùng nguy hiểm.
Không ai muốn người khác nói mình là ghê gớm, nhất là phụ nữ. Nhưng tôi cũng không mệt tâm vì những điều này. Tôi có một nguyên tắc là sống và làm theo những gì mình cho là đúng. Bởi người tử tế và kẻ khốn nạn chỉ khác nhau một chữ đúng hoặc sai.
Người đàn bà mạnh mẽ nửa vời...
Những lời khen ngợi tôi nhận được luôn xoay quanh hai từ "mạnh mẽ". Nhiều tới mức tôi hoang mang tự hỏi, liệu mình có mạnh mẽ thật hay không?
Những người làm việc cùng tôi thường hay bị đuối, bởi có lẽ những yêu cầu của tôi chưa bao giờ dễ dàng và đơn giản cả. Có điều, đó không phải là thứ yêu cầu tôi dành cho mỗi họ. Với bản thân mình, những yêu cầu tôi tự đưa ra còn khắc nghiệt hơn gấp bội.
Có những ngày, tôi chỉ ngủ tầm ba, bốn tiếng. Bay liên tục vài ngày trời từ Việt Nam qua Mỹ rồi lại tất bật trở về, nhanh tới mức cơ thể còn chưa kịp thích nghi với múi giờ. Có những lúc công việc của bốn, năm cơ sở kinh doanh đổ dồn vào cùng trong một buổi sáng, cuộc sống của hơn 300 con người phụ thuộc cả vào những quyết định của tôi. Nếu không đủ mạnh mẽ, tôi biết phải làm sao?
Có điều, nếu hỏi tôi có mạnh mẽ thật không, tôi cũng không dám chắc. Bởi thứ khái niệm đó mông lung và phức tạp vô cùng. Đàn bà mạnh mẽ trong công việc, nhưng không có nghĩa họ sẽ mạnh mẽ luôn trong cuộc sống, trong tình cảm. Tôi cũng là một kiểu mạnh mẽ nửa vời như vậy đó...
Nếu đếm nỗi buồn hay nước mắt để đo mạnh mẽ, chắc tôi không mạnh mẽ chút nào. Còn nếu tính bằng nỗi buồn, sự cô đơn hay những khi tâm trạng sa sút theo áp lực, có khi tôi còn là người yếu đuối. Hơn ai hết, tôi biết mình mang tâm hồn của một người phụ nữ bình thường và nhạy cảm. Có biết đau đớn, có biết rung động và tất nhiên, không thể nào tránh khỏi tổn thương.
Nhưng nếu mạnh mẽ được đo bằng công việc hay nỗ lực, bằng ý chí hay tần suất nụ cười, tôi chắc chắn không hề yếu ớt. Nếu mạnh mẽ tính dựa trên khả năng xoay xở hay số lần vượt lên thất bại, tôi biết đâu còn là "nữ cường nhân" như người ta vẫn trêu đùa. Nhưng có lẽ, yếu đuối hay mạnh mẽ cũng không được tính dựa trên điều đó...
Mạnh mẽ vốn là thứ mặt nạ được người ta mang nhiều nhất, hơn cả niềm vui hay hạnh phúc. Đâu ai muốn phô ra nỗi buồn, thất bại hay những đớn đau? Cũng chẳng ai muốn sẻ chia lòng mình cho người khác, nhất là khi không ai sống hộ cuộc đời mình. Còn đám đông, vẫn luôn khoái trá cười nhạo và bắt nạt những ai yếu đuối.
Mạnh mẽ đôi khi không phải là bản chất, mà chỉ là điều ta bắt buộc phải làm. Để có thể sinh tồn, thành công và tiến lên, ai cũng phải biết cất đi những gì yếu đuối. Người mạnh mẽ nhất, rốt cuộc chỉ là người giỏi che giấu nhất mà thôi...
Chỉ là đàn bà bé mọn thôi
Có những lúc, tôi chỉ mơ mộng về những thứ rất đỗi bình thường: Một căn nhà nho nhỏ, một khoảng vườn có nhiều rau và hoa trái, một chiếc ghế dài để ngả lưng đọc sách, một con mèo nhỏ quấn quýt bên cạnh và tất nhiên, cả một người đàn ông ngọt ngào nữa thì quá tuyệt vời.
Cũng có những lúc tôi bật khóc rưng rức vì xem một bộ phim, rồi chợt mơ mộng về một thứ tình yêu thật đẹp như những nhân vật trong màn ảnh. Đàn bà mà, bốn mươi tuổi thì vẫn đôi lúc là đàn bé mọn...
Tôi chưa bao giờ xấu hổ vì những phút yếu đuối đó của mình. Chỉ là, nếu chọn người để sẻ chia thì không dễ. Tìm một người đủ hiểu mình, yêu thương mình, đủ tin tưởng để tựa vào và trở thành đàn bà bé con trong lòng họ có lẽ là giấc mơ chung của mọi người phụ nữ. Ngay kể cả khi họ mạnh mẽ và bản lĩnh tới nhường nào.
Tệ hại nhất trong cuộc đời không phải là phụ nữ yếu đuối, mà là phụ nữ không được quyền yếu đuối. Tôi đã từng nghĩ vậy, sau quá nhiều những lời ngưỡng mộ được gửi tới sự mạnh mẽ của mình
Đã có lúc tôi mỉm cười và thấy hạnh phúc khi được người ta công nhận những nỗ lực không ngừng nghỉ ấy. Nhưng cũng có lúc tôi chợt rơi nước mắt khi áp lực công việc cứ bủa vây và mạnh mẽ, bản lĩnh đôi khi lại là gánh nặng. Hoặc là lý do để mình không được quyền yếu đuối - dù đó là thứ bản năng không thể khác của đàn bà...
Những năm mới lớn, tôi khao khát chứng tỏ mình, chứng tỏ sự tự lập và vững vàng. Những khi đổ vỡ tình cảm, hôn nhân, khao khát đó càng trở nên mạnh mẽ hơn gấp bội. Tôi lao vào công việc, lao vào kiếm tiền, không cho phép mình được dựa dẫm hay có ý nghĩa sống bám vào ai. Thành công đến kèm theo sự kiêu hãnh và niềm tin rằng: Chỉ có mạnh mẽ hơn, mình mới có thể đạt được những điều mình mong muốn.
Nhưng cũng theo thời gian, tôi chợt hiểu ra rằng mạnh mẽ không phải là tất cả. Nhất là với đàn bà. Ở một chừng mực nào đó, mạnh mẽ rất tuyệt vời. Nó giúp bạn vững vàng trước đổ vỡ, tiến lên khi khó khăn và vực bạn dậy khi vấp ngã.
Nhưng đàn bà mạnh mẽ lại rất cô đơn và mỏi mệt. Họ không cho phép mình dừng lại, không cho phép mình ngơi nghỉ, không cho phép mình sống như cách mọi người đàn bà trên thế giới vẫn làm. Tức là có quyền được yếu đuối đi trong khoảnh khắc để tận hưởng mình vẫn là đàn bà bé mọn bên cạnh đàn ông của cuộc đời...
Mạnh mẽ hay bé mọn đôi khi chỉ là những lựa chọn mà thôi. Là đàn bà bé con hay đàn bà thép, tôi dường như đều có thể. Nhưng một ngày nào đó khi những áp lực thôi đè nặng, những cơm áo gạo tiền thôi làm tôi mệt mỏi, tôi sẽ trở về là người đàn bà như mình vốn có - chỉ vậy thôi.
(Trích tản văn Đàn bà phố thị)
Hoa hậu Thu Hoài sinh năm 1976. Chị đoạt giải Hoa hậu Phu nhân người Việt Toàn cầu năm 2012 tại Mỹ. Sau khi đăng quang cuộc thi nhan sắc, bà mẹ đơn thân vừa tham gia lĩnh vực giải trí vừa kinh doanh về lĩnh vực sắc đẹp. Thu Hoài kết hôn lần thứ ba với một người Đài Loan nhưng sau đó chia tay. Hiện cô quen và sống chung với một doanh nhân Việt Kiều Mỹ kém tuổi tên Trí Tống.