Tôi 23 tuổi, em 24 tuổi, chúng tôi quen nhau vào một buổi chiều thu đã bắt đầu xuất hiện những cơn gió lạnh, lá vàng rơi trên những con phố Hà Nội. Lòng tôi giờ rất trống trải, mất phương hướng không biết phải làm như thế nào. Khi còn là sinh viên, cuộc sống của tôi thật sự nhàm chán, chỉ ăn chơi rồi ngủ, đến tiết là đi học, cứ thế trôi qua êm đềm. Rồi như một định mệnh, tôi quen em, chúng tôi chia sẻ, tâm sự những vui buồn, khó khăn trong cuộc sống. Ban đầu, tôi chỉ nghĩ chúng tôi là những người bạn bình thường, hiểu nhau nên chia sẻ. Thời gian cứ thấm thoát qua đi gần một năm, tôi và em cứ như vậy, tiếp xúc với nhau, dành tình cảm cho nhau. Có lẽ số ngày chúng tôi không nói chuyện chỉ đếm trên đầu ngón tay. Tôi hiểu ra rằng mình đã yêu em rất nhiều, đến lúc phải nói ra cho em biết và tôi cũng cảm nhận được em có tình cảm với tôi.
Vào một ngày cuối năm, tôi lấy hết động lực để bày tỏ với em tình yêu của mình, tôi muốn chúng tôi là người yêu của nhau. Trong suy nghĩ ấy tôi cứ mặc định rằng em sẽ chấp nhận và chúng tôi ở một ví trí khác cao hơn trong lòng nhau. Hóa ra tôi đã lầm, em nói chúng tôi chỉ là bạn mà thôi, hiện tại em chưa có cảm xúc nhiều với tôi, nói tôi đừng có hy vọng nhiều từ em. Tôi suy sụp và chưa bao giờ lại có cảm xúc tệ như vậy, khóe mắt cay nhưng vẫn phải đồng ý. Trong đầu tôi có ý nghĩ chắc em cần nhiều thời gian hơn để chúng tôi hiểu nhau hơn nữa. Tôi và em tiếp tục như thế cho đến khi tôi biết mình mắc bệnh nặng, căn bệnh có thể làm tôi phải rời xa em mãi mãi, lúc ấy chưa bao giờ tôi lại sợ chết như vậy. Tôi còn em và gia đình luôn bên cạnh nhưng ông trời lại nhẫn tâm quá.
Trong lúc tôi bệnh có em động viên, chia sẻ, điều đó làm tôi vững tâm hơn, giúp tôi có thêm niềm tin rằng căn bệnh này sẽ khỏi. Em nói sẽ luôn bên tôi những lúc như thế này, tôi càng thêm yêu em hơn, tự hứa rằng không thể để mất em. Lúc bấy giờ tôi lại hỏi em rằng chúng tôi có thể thành người yêu của nhau không nhưng vẫn câu trả lời cũ, rằng tình cảm của em chưa đủ lớn, chúng tôi chỉ có thể là bạn. Những lần em nói ra đều có sự ngại ngùng và tôi cảm thấy rất khó hiểu. Tôi lại một lần nữa suy sụp, không còn động lực để chữa bệnh, sụt 3 kg trong 2 tuần. Tôi phải làm sao để có tình cảm của em?
Lâm
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.