Việc nhân vật Pi Patel sống sót và ở chung trên thuyền cứu sinh cùng với một con hổ đã là một câu chuyện kỳ diệu và hoang đường. Nhưng việc các nhà làm phim có thể tạo một con hổ sống động như thật xuyên suốt cả bộ phim cũng được xem là một kỳ tích.
Tim Squyres là người chịu trách nhiệm biên tập hình ảnh cho nhiều tác phẩm điện ảnh nổi tiếng như Hulk, Sense and Sensibility, Lust, Caution và Crouching Tiger, Hidden Dragon. Tác phẩm mới nhất của ông là Life of Pi - chuyển thể từ cuốn sách ăn khách của nhà văn Yann Martel về cậu bé Ấn Độ thoát chết trong một vụ đắm tàu và lênh đênh trên biển với con hổ Bengal có tên Richard Parker. Bốn phía là đại dương, trước mặt là con hổ hoang dã và đói khát, Pi đã phải vật lộn sự sợ hãi và chiến đấu với con hổ để sinh tồn.
Tim Squyres đã chia sẻ với trang The Verge quá trình biên tập hình ảnh cho bộ phim.
- Công việc của một biên tập viên là như thế nào?
- Với một cảnh 2 phút, họ sẽ quay đoạn phim dài 2 tiếng rồi đưa cho tôi. Nhiệm vụ của tôi là biến nó thành cảnh phim với những hiệu ứng hình ảnh. Khi làm việc với đạo diễn Lý An, ông ấy không nói tôi phải làm gì. Điều mà đạo diễn cần ở tôi là xác định xem họ có bỏ lỡ điều gì không? Nếu có, ông ấy sẽ phải nghĩ về việc quay tiếp vào ngày hôm sau.
- Ông xem lại bao nhiêu lần bộ phim vừa hoàn thành?
- Có lẽ tôi đã xem bản hoàn chỉnh khoảng 30, 40 hoặc có thể là 50 lần. Phim ảnh ngày nay có quá nhiều phiên bản khác nhau và bạn sẽ phải dành nhiều thời gian cho chúng. Chúng tôi có định dạng 3D, 2D, IMAX, 2D digital, 2D film còn âm thanh thì có 7.1, 5.1, Dolby Atmos, trường gần cho loa trên TV...
- Ông chọn cảnh tốt nhất và quyết định thời gian gương mặt Pi xuất hiện trên màn ảnh thế nào?
- Có hàng trăm quyết định nhỏ bạn phải tạo ra mỗi ngày. Bạn làm những gì bạn cho là đúng. Bạn phát triển bản năng và linh cảm rằng việc nào sẽ hợp lý. Nó không phải là khoa học, Đôi khi mọi việc diễn ra theo cách bạn không thể định lượng. Đôi khi mọi người thốt lên "wow" mà họ không thể nói vì sao.
- Cảnh khó nhất để biên tập trong Pi?
Nhiều khi trong một bộ phim, cảnh bạn dành nhiều thời gian nhất lại không có hiệu ứng nào. Đối với tôi, đó là cảnh gia đình Pi ăn tối và tranh luận về niềm tin tôn giáo khi Pi mới 11 tuổi. Chúng tôi bàn về cảnh đó rất nhiều lần, thay đổi nó, viết lại nó, điều chỉnh nó, rút gọn nó... Mọi phiên bản của cảnh đó đều rất tốt nhưng để quyết định cuối cùng lại mất rất nhiều thời gian.
- Việc tạo hình ảnh 3D gặp những khó khăn gì?
Xây dựng hiệu ứng 3D thực sự rất khó khăn. Khó hơn bình thường rất nhiều. Pi đứng trên chiếc thuyền liên tục di chuyển giữa đại dương còn mái tóc cậu ta thật hoang dã. Bạn không cần quan tâm nhiều tới điều đó khi tạo hình ảnh 2D, nhưng trong 3D, hình ảnh phải khớp với hai con mắt một cách hoàn hảo. Nếu không, người xem sẽ nhận ra ngay hoặc cảm nhận những điểm nhòe. Mọi thứ có thể đơn giản với 2D lại là ác mộng trên 3D. Mục tiêu của chúng tôi là khiến hình ảnh trở nên trung thực. Con hổ mà khán giả thấy không phải là hoạt họa hay lung linh như trong tưởng tượng. Nó phải thật và đó chính là vấn đề mà bộ phim này phải đối mặt. Bạn không thể tiến hành bộ phim nếu bạn không thể tạo một con hổ bằng kỹ xảo đồ họa (CG) nhưng lại như thật.
Trong bộ phim có 23 cảnh quay với hổ thật và xen kẽ vào đó là hổ CG. Chúng tôi dùng thủ thuật đó khi Pi rèn con hổ Richard Parker bằng cây gậy. Chúng tôi quay phim với con hổ thật trước trong khoảng 4,5 tiếng rồi huấn luyện viên dạy hổ ở Đài Loan đã chia sẻ với tôi mọi điều về những gì con hổ đang nghĩ. Chẳng hạn, cảnh nó ngồi xuống và cọ vuốt xuống sàn là cảnh thật. Khi con hổ lo lắng, nó sẽ cố giả vờ là nó không hề lo lắng, vờ cọ móng như thể nó chẳng quan tâm gì tới xung quanh. Hình ảnh đó thật ấn tượng nên chúng tôi đã giữ nguyên. Ba tuần sau, chúng tôi quay lại cảnh ấy với diễn viên Ba tuần sau chúng tôi quay cảnh đó với Suraj Sharma và một chuyên gia hoạt họa để giúp ảnh mắt của cậu ta khớp với con hổ ảo.
Điều đó có thể thực hiện được, nhưng phần khó nhất là khuôn mặt. Chúng ta có thể xử lý tốt các chuyển động cơ thể. Nhưng có rất nhiều cơ mặt trong mỗi trường hợp lại có những chuyển động khác nhau. Với một con hổ, bạn có thể tránh được khó khăn đó vì mặt nó được phủ lông. Bạn có thể thấy điều này trong phim Tron: Legacy, nhân vật Jeff Bridges khá ổn cho tới khi cậu ta nói. Để xử lý được các chuyển động quanh miệng sao cho đúng vô cùng khó. Ánh mắt con hổ Parker liên tục thay đổi và chúng tôi đã phải nghiên cứu rất lâu về mắt mới có thể thực hiện ổn những chuyển động.
- Phim 3D sẽ như thế nào trong 20 năm tới?
Khi phim màu ra đời, nó sớm trở nên thịnh hàng. Người ta chỉ còn làm phim đen trắng cho một số mục đích nhất định. Nhưng 3D lại khác. Nó đòi hỏi đủ thứ từ camera, ống kính, kỹ xảo phù hợp cũng như tốn kém hơn nhiều, trong khi sự phổ biến của phim màu chỉ đơn giản là thay cuộn phim đen trắng bằng phim màu vào trong camera. Cái giá phải chi ra lớn hơn rất nhiều khi làm phim 3D và đây là lý do hạn chế sự phổ biến của 3D trong một thời gian nữa.
Bên cạnh đó, đôi khi con người không quan sát đúng hình ảnh 3D. Bạn yêu cầu mắt phải xem những hình ảnh mà chúng chưa quen nhìn. Thật khó để thuyết phục mọi người trang bị các hệ thống 3D tại nhà vì họ không muốn đeo kính.
- Ông có mong mọi người đánh giá cao công việc hậu trường tỉ mỉ mà những người như ông đang làm?
Có rất nhiều thứ đang diễn ra mà không được mọi người chú ý đến hay đề cao. Các bạn chỉ cần xem và thích thú với bộ phim.
Châu An