“Il est entré dans mon coeur Một ngày mùa hè đầy nắng, chị hàng xóm cất lên giai điệu du dương “La vie en rose”, lãng mạn bay bổng, khiến tôi mong được chạm vào ngôn từ thánh thót này. Thế là, tôi bỏ lớp tiếng anh để thi vào lớp song ngữ Pháp – Việt, rồi nuôi giấc mơ du học ở mảnh đất hình lục giác xa xôi. Những ngày đầu đặt chân đến Pháp khi tôi 18 tuổi, lạ lẫm nhưng đầy hoài bão và rạo rực khám phá chân trời mới. Tôi đã không ngờ có ngày ước mơ của mình thành sự thật sau tất cả nổ lực học tập, đấu tranh thuyết phục với gia đình rằng tôi có thể sống tốt nơi xứ người. Và xứ người giờ đây đã trở thành một hồi ức đẹp trong trái tim tôi, là quê hương thứ hai với những trải nghiệm thi vị cùng những người bạn tuyệt vời. Khi nhắc đến Pháp, kỷ niệm trong tôi lại ùa về như những thước phim quay chậm. Tôi còn nhớ sau 3 tháng đầu ở Rennes, căn nhà tôi thuê trọ bỗng bốc cháy trong đêm. Như bản năng, tôi vội vàng bấm chuông, gọi cửa các nhà hàng xóm. Và ông bà Bertrand là hai người duy nhất choàng tỉnh để giúp đỡ tôi; đó là cặp vợ chồng già đã về hưu hiền lành tốt bụng. Họ liên tục gọi xe cứu hỏa và ôm tôi vào lòng trấn an, ngăn cản không cho tôi về nhà lấy đồ vì sợ nguy hiểm tính mạng. Cơn mưa tí tách rơi không đủ để xoa dịu ngọn lửa, làm lòng tôi lạnh hơn bất cứ lúc nào. Trong hoang mang và âu lo, hơi ấm của bà Bertrand lan tỏa sưởi ấm cơ thể và trái tim tôi, cho tôi cảm giác được chở che bảo vệ nơi đất khách. Cái ôm thật sự còn nhiều lời hơn cả mọi ngôn từ. Sự đồng cảm, sự động viên đôi khi chỉ cần thể hiện qua hành động là đủ; đủ để bạn vực dậy và mạnh mẽ hơn. Sau đám cháy, hầu hết đồ đạc của tôi đều không dùng được nữa nên tôi tạm ở nhà Bertrand. Căn nhà tuy nhỏ nhưng tình người rất đỗi bao la. Mỗi khi tôi khóc, họ lại ôm tôi và đặt vào tay tôi tách trà thơm nghi ngút khói. Hương trà lài làm tôi nhớ Việt Nam da diết. Tôi như một cánh chim non xa nhà, đơn độc và sự xuất hiện của ông bà ở khoảnh khắc ấy thật kỳ diệu. Hơi nóng của trà, của lò sưởi đêm đông tĩnh lặng, giúp tôi yên lòng phần nào và vơi đi những nỗi nhớ. Thời gian như ngừng lại, để tôi được sống trong yêu thương xa xứ, tạm quên những trăn trở của ngày mai. Mọi khoảng cách về không gian, màu da, tiếng nói, tuổi tác dần thu hẹp lại, cho chúng tôi gần nhau hơn bởi ấm áp tình người. Bốn năm sau, tôi rời Rennes đi học ở Le Mans, nơi nổi tiếng với giải đua xe thể thao lâu đời nhất thế giới mang tên “Le Mans 24h”. Tôi gặp Jean, một anh chàng Pháp gốc, nhỏ người, đeo kính cận và có nụ cười rất hiền. Chúng tôi học khác khoa, thỉnh thoảng cùng lớp vài môn nhưng ít khi nói chuyện. Tôi nhớ ngày mùa đông của tháng 2, những bông tuyết cứ rơi đều trên vai áo, đôi tay dù đeo găng hay chân đi giày bốt vẫn tê cứng, và mũi tôi luôn sụt sịt. Thú thật, tôi ghét mùa đông. Tôi ghét phải bước những bước nặng nề trên con đường tuyết đóng dày trắng xóa. Tôi ghét phải té bổ nhào xuống đường vì trơn rồi lọang choạng tìm cái kính. Tôi ghét phải chờ tàu xe trong bộ dạng run bần bật. Một hôm, tôi đang ngóng con buýt số 18 hướng La Chapelle St-Aubin quen thuộc thì Jean lái xe đi ngang qua và cho tôi quá giang. Từ đó, tôi mới biết nhà anh khá gần nhà tôi. Thế là, mỗi lần đi học, Jean ghé đón tôi đi cùng. Tôi nhìn những bông tuyết qua ô cửa xe bon bon chạy và hí hửng rằng mình không sợ ướt áo hay té bất chợt nữa. Chúng tôi nói chuyện về thầy cô, gia đình, tình yêu và mọi thứ. Tôi bắt đầu yêu mùa đông cùng những bông tuyết. Jean len lỏi vào cuộc đời tôi nhẹ nhàng như tính cách của anh vậy. Chúng tôi cùng làm đồ án môn Marketing, ăn trưa và vào thư viện ôn bài với tách cà phê nóng hổi. Tôi từ một cô gái không thích cà phê, thành một người nghiện Cappucino bởi nó giúp tôi tỉnh táo đàm đạo trước sự thông minh của anh. Tình bạn chân thành ấy dường như tỏa nhiệt làm tôi vô cùng ấm áp khi chúng tôi đi giữa Le Mans lạnh lẽo. Tôi cho rằng mình là cô gái may mắn, hạnh phúc nhất trần gian; và ông lão mùa đông hay bà chúa tuyết đừng mong làm phiền muộn lòng người. Đất nước xinh đẹp, rộng lớn này đem lại cho tôi nhiều thứ hơn tôi hằng mong đợi. Không chỉ là Paris nên thơ trong tranh vẽ với tháp Eiffel; là Provence tím cả góc trời với cánh đồng oải hương; là kho tàng văn hóa kiến thức; mà còn là những trải nghiệm để mình lớn lên, những xúc cảm ngọt ngào mùa đông và những mối nhân duyên vi diệu. Tình yêu Pháp trong tôi sâu sắc hơn bởi tôi yêu mùa đông và con người nơi đây. Họ nhân hậu, nồng nhiệt, tôn trọng văn hóa vùng miền và có trái tim rộng mở. Hình ảnh thân thương của ông bà Bertrand, anh Jean dần hiện rõ hơn trong trí nhớ của tôi. Tôi lặng nhìn bầu trời Sài thành đang mưa ngày hạ và mong chờ những bông tuyết trắng. Chỉ tiếc là Việt Nam không có mùa đông giá lạnh ngập tràn màu tuyết như nơi mà tôi đã từng đi qua. Tôi ước gì quay ngược được thời gian, để thưở ấy không mãi là kỷ niệm. Cảm giác lúc này đây đong đầy khắc khoải vì ngày rời Pháp, tôi chưa có dịp trở lại Rennes để thăm ân nhân, cũng chưa kịp gặp anh bạn tốt của mình…khi ấy anh đang ở Đức. Tôi vẫn thường mơ về một ngày tương ngộ và nồng nàn những cái ôm hôn kiểu Pháp. Một ngày nào đó, ước mơ không còn là mơ uớc? Trương Thanh Huyền |