Lúc ở giữa đèo thì bắt gặp xe buýt Lửa Hồng. Đây là xe chuyên tuyến Đà Lạt - Đơn Dương. Mới đưa vào khai thác, màu sắc rực rỡ tuy nhiên theo mình đoán chính là để che giấu một nội tạng cũ kỹ. Xe xả đầy khói đen. Nếu mình không nói quá thì tuổi đời chiếc xe này có khi cao hơn tuổi của mình. Tốc độ thì không phải bàn cãi. Nếu mình đi bộ nhanh một tí thì có thể vượt chiếc xe này dễ dàng.
Tuy nhiên hôm nay là câu chuyện đi 4 bánh, để vượt được "ông kẹ" này không hề dễ dàng. Đặc biệt là đang đi đường đèo. Thân thể anh ấy chiếm hết phần đường bên phải. Đường đèo thì quanh co liên tục. Tầm nhìn xa chỉ được khoảng 30-40 m là tới đoạn cong. Đèo Đà Lạt lại ít gương cầu lồi. Chắc là không đủ kinh phí để làm gương cầu nguyên cái đèo dài 11 km.
Thế là bài vở được học thế nào làm thế đó. Cứ chạy theo đuôi anh ấy. Khoảng 10 phút sau, thì có gần 20 đến 30 chiếc bốn bánh phía sau. Cùng với khoảng 10-15 xe máy sàng qua sàng lại.
Tiếng bấm còi inh ỏi, nhá đèn pha đủ kiểu, nói chung bị dí vào đít. Thôi kệ, mặc ai bấm còi. Ta thấy không an toàn, ta không vượt.
Tuy nhiên không phải ai cũng là lái mới như mình, một anh Fortuner màu đen bóng đang chạy sau mình đã mất kiên nhẫn (hay ảnh đang vội), đã quyết định vượt lên. Sau khi xi-nhan, đá đèn, bóp còi inh ỏi thì anh ấy vượt.
Nói thật là trong đầu mình lúc đó suy nghĩ, có khi nào ảnh vừa lên thì có xe xuống không? Mà đúng thật, anh Fortuner vừa vượt qua xe mình, mới qua nửa xe buýt thì gặp xe trên xuống. Nhưng trong cái rủi có cái may, thứ nhất là ảnh không gặp xe 50 chỗ của các nhà xe trứ danh. Thứ hai là xe từ trên xuống chạy chậm. Chiếc Fortuner hoảng quá thắng lại, cúp đầu xe mình. Thế là nguyên đoàn xe thắng lại hết.
Hú hồn, không có tai nạn nào xảy ra. Từ lúc đó thì nguyên đoàn đi theo chiếc xe khách từ từ leo đèo. Chả thấy ai vượt anh ấy cả. Phải tới khi gặp đoạn đường thẳng ngay “ngôi nhà ma” thì ai nấy đều chia tay tay anh xe khách, chia tay trong lưu luyến và vấn vương.
Từ đấy về nhà mọi chuyện êm đẹp và yên ổn. Vẫn cái không khí lành lạnh, dòng người nhẹ nhàng di chuyển trong phố Đà Lạt, chẳng ai biết được, có một tài xế mới vừa chập chững bước vào đời. Với những kỷ niệm khó quên của ngày đầu “bão tố” ấy.
Độc giả Huỳnh Thanh Hải