Thỉnh thoảng, ông Alvin lẳng lặng đi lại trên phố nhưng ông ta không bao giờ nói chuyện với ai, kể cả hàng xóm. Cả thị trấn không ai ưa ông Alvin vì tính khí lạ lùng của người này. Khi còn trẻ, ông từng lái ôtô quanh thị trấn với con búp bê thổi hơi ở ghế.
Cũng vì thế, tin đồn nhanh chóng lan ra toàn thị trấn sau khi họ biết ông Alvin gọi 911 để báo tin vợ mình ngừng thở vào sáng 4/10/1997. Người ta bàn tán ông có thể đã giam vợ dưới tầng hầm trong nhiều năm qua nên chẳng mấy ai biết tới sự tồn tại của bà này.
Khi xe cấp cứu tới nơi, Virginia Ridley, vợ của ông Alvin, đã chết trong tư thế nằm trên giường, trên người vẫn mặc nguyên quần áo. Thi thể đã bắt đầu đông cứng, dấu hiệu cho thấy cái chết đã xảy ra ít nhất 8 tiếng trước. Cảnh sát nghi ngờ tại sao người chồng lại chờ lâu như vậy mới gọi cấp cứu.
Quan sát xung quanh, cảnh sát thấy rằng ngôi nhà của vợ chồng Alvin không có điện thoại, không lắp đặt vòi nước, và đầy gián chuột. Họ không tìm được giấy tờ cho thấy Virginia đã được điều trị sức khỏe tại bất cứ bệnh viện nào trong phạm vi 100 dặm trong 30 năm qua. Cảnh sát cho rằng đây có thể là dấu hiệu của việc Virginia bị chồng bỏ mặc trong nhiều năm, chết trong tình trạng suy dinh dưỡng.
Tìm hiểu về Alvin, cảnh sát được biết trước kia là thợ sửa tivi, công việc kinh doanh ban đầu khá tốt nhưng cuối cùng đóng phải cửa vì tính khí lạ lùng, thích kiện tụng của ông chủ. Ông ta kết hôn với Virginia vào năm 1966, khi bà mới 18 tuổi. Ít lâu sau, người vợ cắt đứt liên lạc với gia đình vì lý do họ hay xen vào chuyện giữa hai vợ chồng.
Làm việc với cảnh sát, ông Alvin khai khi tỉnh giấc thì thấy Virginia đã chết. Lúc đó, ông ta lái xe ra ngoài rìa thị trấn để gọi điện thoại công cộng. Tới đây, cảnh sát đặt nghi vấn tại sao ông đi qua phòng cứu hỏa trên đường đi nhưng không vào trong trình báo tin cấp cứu mà phải lái tới ngoài thị trấn.
Trong lời khai, cảnh sát thấy khó hiểu khi ông ta không quay số điện thoại của bệnh viện địa phương cách đó chỉ 10 phút xe chạy, mà lại gọi cho bệnh viện ở thành phố ở địa phận bang khác cách xa hơn. Chỉ khi được nhân viên bệnh viện yêu cầu quay số 911, Alvin mới làm theo. Dù vậy, trong cuộc gọi tới 911, giọng nói của Alvin thiếu đi sự lo lắng thường thấy trong tình huống tương tự, cảnh sát nhận định.
Khám nghiệm sơ bộ, giám định viên pháp y của thị trấn thấy rằng thi thể nạn nhân ở trong tình trạng suy dinh dưỡng trước khi chết. Quanh mắt có một vài chỗ bị xuất huyết, dấu hiệu thường thấy ở người tử vong do bị ngạt thở hoặc siết cổ. Lần khám nghiệm tiếp theo, giám định viên lại phát hiện vết thâm tím quanh cổ nạn nhân, đặc trưng khi bị bóp cổ. Cuối cùng, giám định viên kết luận Virginia đã bị sát hại.
Ông Alvin bị khởi tố về tội Giết người nhưng khẳng định mình vô tội. Nếu bị kết tội, ông đối diện với án tù chung thân không ân xá.
Trong cáo trạng, công tố viên chủ yếu dựa vào bản kết luận khám nghiệm thi thể của phòng giám định địa phương.
Để tìm bằng chứng gỡ tội, luật sư bào chữa của Alvin tới thăm ngôi nhà của thân chủ. Ở đây, luật sư phát hiện tường ngôi nhà dán hàng trăm trang nhật ký viết tay, Alvin nói do Virginia viết. Nội dung nhật ký viết về những hoạt động thường ngày của vợ chồng, nhưng chủ yếu là những lá thư tình của người vợ dành cho chồng.
Chuyên gia pháp y do luật sư thuê đối chiếu chữ viết trên trang nhật ký và bút tích trong quá khứ của Virginia để chứng minh chúng có cùng tác giả. So sánh chữ ký, chuyên gia thấy trùng khớp, với đặc điểm nổi bật nhất là lối viết thảo và chữ cái "i" trong chữ ký đều cao hơn các con chữ khác.
Luật sư bào chữa cũng phát hiện Virginia bị bệnh động kinh từ nhỏ. Theo những trang nhật ký, bà đã ngưng uống thuốc chữa động kinh từ nhiều năm trước.
Khi mang bằng chứng tới bác sĩ thần kinh học, luật sư được biết những vết xuất huyết quanh mắt của Virginia trùng khớp với hiện tượng chết đột ngột ở bệnh nhân động kinh. Hiện tượng này thường xảy ra ở những bệnh nhân không được điều trị đúng cách hoặc không uống thuốc. Ngoài ra, một trong những triệu chứng thường thấy khác của bệnh động kinh là chứng ham viết lách, điều này càng thêm củng cố Virginia là chủ nhân của những tờ nhật ký dán quanh nhà.
Với những vết bầm quanh cổ, luật sư bào chữa thuê chuyên gia độc lập rà soát lại quy trình khám nghiệm tử thi của giám định viên địa phương. Từ đây họ phát hiện, nhân viên phòng giám định đã lấy máu từ cổ thi thể để xét nghiệm độ độc nhưng việc làm này vi phạm vào quy trình khám nghiệm thông thường. Luật sư bào chữa lập luận điều này có thể lý giải tại sao vết bầm tím không được ghi nhận vào lần giám định đầu mà chỉ được phát hiện vào lần sau.
Luật sư bên bị cũng xoáy sâu rằng đây là trường hợp tử vong đầu tiên mà giám định viên pháp y địa phương phải khám nghiệm kể từ khi đảm nhiệm chức vụ nên có thể còn thiếu kinh nghiệm. Đồng thời, luật sư cũng cho rằng vị giám định viên có thể không công tâm vì có người nghe được giám định viên nói "người phụ nữ này đã bị giam dưới tầng hầm trong 30 năm" với đồng nghiệp.
Bên cạnh những chứng cứ trên, luật sư cũng tấn công vào yếu tố động cơ gây án bằng câu hỏi: "Tại sao Alvin lại giết Virginia, người bạn duy nhất của mình trong thị trấn này". Nhiều người đồn rằng ông Alvin giam cầm và bỏ bê vợ trong 30 năm, nhưng tại sao khi chết, Virginia vẫn ở trong trạng thái được chăm sóc chu đáo như được sơn móng chân và có những chiếc trâm cài tô điểm mái tóc.
Luật sư vì thế cho rằng Virginia đã qua đời trong đêm vì bị chứng chết đột ngột động kinh sau thời gian dài bỏ dùng thuốc. Vị này khẳng định những trang nhật ký dán tường thể hiện cuộc sống hạnh phúc giữa hai vợ chồng.
Làm chứng tại tòa, ông Alvin nói không dừng lại ở phòng cứu hỏa vì từng gặp rắc rối với cơ quan này nên không còn tin tưởng. Ông gọi điện cho bệnh viện ở xa vì đó là nơi đưa mẹ đi chữa bệnh từ nhiều năm trước và là nơi duy nhất quen thuộc. Alvin kể ngay trước khi chết, Virginia lên cơn co giật mạnh nhưng vẫn nói mình ổn. Ông cũng cho hay bệnh động kinh cũng là lý do vợ không ra khỏi nhà vì quá xấu hổ.
Cuối cùng, sau hai tiếng nghị án, bồi thẩm đoàn ra phán quyết: Alvin vô tội. Biết tin được trả tự do, người chồng này nói cảm ơn vợ vì đã ra làm chứng trước tòa qua những trang nhật ký dán tường.
Hiện, ông Alvin vẫn chủ yếu dành thời gian một mình ở ngôi nhà xập xệ tách biệt với thị trấn, trừ những buổi ăn trưa cùng người luật sư năm nào đã bảo vệ mình. Câu chuyện của ông đã được giới thiệu tới nhiều người trên thế giới qua các chương trình phá án hình sự.
Quốc Đạt (Theo Washington Post, People)