NSND Việt Cường (trái) và vợ, NSƯT Kim Quy. |
- Không phải người Việt Nam nào cũng dễ dàng cảm thụ được múa cổ điển châu Âu. Anh làm cách nào để loại hình này tiếp cận được với công chúng?
- Hồi ở Đoàn múa hát Giải phóng, anh Thái Ly đã dàn dựng những vở ballet và ca cảnh Chiếc áo nàng Sa Rết, Tiếng cồng vượt thác... kết hợp giữa múa cổ điển châu Âu và múa các dân tộc Việt Nam. Đặc biệt, vở Người mẹ cầm súng (do nghệ sĩ Minh Nguyệt solo, hiện là hiệu trưởng Trường múa TP HCM), đã kết hợp nhuần nhuyễn giữa 2 nền nghệ thuật phương Tây và phương Đông, có thể coi là tác phẩm múa “kinh điển” của Việt Nam. Năm 1969, tôi được điều về đồng bằng sông Cửu Long mở trường Ca múa nhạc miền Tây để đào tạo các học viên nòng cốt về sáng tác và ca múa nhạc dân tộc... Những tác phẩm của tôi: Ngọc trai đỏ, Lục Vân Tiên, Ánh sáng và con đường (3 vở này đều đã đoạt huy chương vàng, huy chương bạc và bằng khen trong liên hoan các tác phẩm kịch múa Việt Nam lần I, Hà Nội, 2001) và Sự ân hận muộn màng... là sự tiếp nối con đường của các bậc đàn anh đi trước...
- Con đường nào đưa anh đến với nghệ thuật?
- Thuở còn là học sinh ở thành phố Nam Định, tôi rất mê bóng đá và chẳng bao giờ nghĩ mình sẽ gắn bó với nghề múa. Một hôm, tôi đang đá bóng thì có đoàn về tuyển học sinh múa. Tôi... nhảy đại vào thi vì tò mò là chính, nào ngờ đó là bước ngoặt quan trọng của cuộc đời. Thế rồi, tôi được chọn vào học ở trường múa Việt Nam khóa đầu tiên (1959). Và thật may mắn là được học một cách bài bản theo phong cách cổ điển châu Âu - do các chuyên gia người Nga lần đầu tiên sang Việt Nam trực tiếp giảng dạy như bà Irina Brunak và ông Mustaiev.
- Mối tình của anh với NSƯT Kim Quy, cũng là một diễn viên múa, bắt đầu như thế nào?
- Dạo ấy tôi mới tròn 20 tuổi với bao ước mơ chắp cánh bay vào vùng trời nghệ thuật. Nhưng rồi chú Lưu Hữu Phước bảo tôi: “Cháu còn trẻ, còn nhiều cơ hội học tiếp. Bây giờ đất nước đang cần các cháu”. Vậy là tôi lên đường vào chiến dịch. Năm 1968, sau một trận càn khốc liệt, 8 giờ tối khi mở đài, rất tình cờ, chúng tôi được nghe lời chúc Tết của một cô gái đại diện lưu học sinh Việt Nam ở Liên Xô gửi đến các chiến sĩ qua sóng phát thanh. Cô gái đó chính là... Kim Quy! Năm 1974, tôi trở ra miền Bắc và tình cờ gặp lại Kim Quy, lúc này cô ấy đã là “ngôi sao” của Nhà hát Vũ kịch Việt Nam với vai chính trong các tác phẩm: Giselle, Hồ Thiên nga, Vợ chồng A Phủ... Tôi nhất quyết “cưa” và... từ lúc tỏ tình cho đến lúc cưới chỉ vỏn vẹn 3 tháng!
- Anh chị là người trực tiếp huấn luyện, dàn dựng và giữ trọng trách của ngành múa TP HCM. Vậy, cái được và cái chưa được của ngành múa, theo anh, là gì?
- Thật ra Nhà nước cũng như thành phố, Sở Văn hóa Thông tin và cả Ban Giám đốc Nhà hát Nhạc vũ kịch thành phố cũng đã rất ưu ái các diễn viên. Nhưng do cơ chế nên các em vẫn chưa có chế độ thù lao xứng đáng với công sức đã bỏ ra. Các em tập luyện hết sức vất vả, mỗi ngày từ 8 giờ sáng đến 12 giờ trưa (kể cả thứ bảy, chủ nhật) nhưng lương hợp đồng chỉ từ 500.000 đến 700.000 đồng/tháng. Bởi vậy, các em không thể an tâm về điều kiện sống để rồi cứ phải “chạy sô” nhà hàng, đám cưới hoặc đi giảng dạy, dàn dựng ở các Trung tâm Văn hóa, Nhà Thiếu nhi.
(Theo Thanh Niên)