Dịp cuối năm là thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa để tổ chức đám cưới. Với thời tiết se lạnh, mát mẻ, ai ai cũng háo hức đón năm mới và chờ đợi nhiều điều tốt lành ở phía trước, thêm vào đó mọi người nhận tiền thưởng Tết và các khoản dành dụm cuối năm bao giờ cũng rủng rỉnh nhất.
Thế nhưng niềm vui của đôi trẻ không đồng nhất với niềm vui của các khách mời, đặc biệt là những người được mời theo kiểu “càn quét” các mối quan hệ và thực sự đã làm “ốm o” đi túi tiền của những người nhận được từ ba đến năm thiệp mời.
(Xem thêm: Đám cưới dựng rạp chắn quốc lộ)
Tôi không nói đến những khách đáng được mời thực sự như bà con thân hữu hai bên, những người chí cốt, những người bạn chí tình và những hàng xóm chí nghĩa.
Tôi kể cho các bạn nghe chuyện mời cưới mà đối với tôi đó là suy nghĩ thật lố bịch. Văn hóa ứng xử không còn sang trọng, đáng quý như một cái đám cưới cần có.
Dịp đó, khi tôi còn làm ở một nhà máy lên đến hơn nghìn người. Các bạn biết đó, mỗi nhà máy trước khi nhận người vào làm việc chính thức thì bao giờ cũng qua khâu học an toàn, học các vấn đề về nhà máy nhằm đảm bảo sự hiểu biết nhất định để làm tốt nhiệm vụ của mình.
Thế là có một người anh phụ trách vai trò này và hầu như ai vào công ty đều gặp anh ấy. Có người chỉ gặp qua một buổi họp mà mặt hay tên điều không nhớ rõ.
Vậy nhưng điều đặc biệt là ngày vui của anh ấy đến thì thiệp cưới được in ra sẵn theo danh sách nhân sự của công ty (có sẵn tên tuổi, phòng ban, số điện thoại), kể cả những người chưa học qua cái buổi huấn luyện an toàn của anh ấy cũng được mời vì thuộc công ty.
(Xem thêm: Chú rể Hà Nội đeo vòng vàng kín cổ trong đám cưới)
Khi được mời cưới họ còn cầm thiệp lên và hỏi “Ủa anh này là anh nào vậy? Sao mình chưa gặp ta?”. Anh ấy đi mời mà thiệp phải xách theo lô, theo xấp cho từng phòng ban, nặng trịch, thấy mà hãi hùng.
Tôi khi đó thuộc dạng đáng được mời vì trong công việc gặp anh ấy cũng nhiều nên tôi vui vẻ nhận thiệp. Nhưng nghĩ cho cả mấy trăm người kia tôi cảm thấy quá ái ngại và không thể tin được anh ấy “ nỡ” làm như vậy với họ.
Mới sáng gặp nhân viên mới vào công ty, chiều đã có tấm thiệp trên tay, và anh ấy dự phòng thêm các thiệp mà chưa biết tên để sẵn vô phòng ban đó có gặp ai lần đầu là ghi tên ngay và đưa thiệp tại đó luôn cho tiện.
Câu chuyện đến đây tưởng chừng đã kết thúc và xem như là một phần của mối quan hệ công việc trong tương lai. Nhưng thật bất ngờ các bạn ạ, dịp khác vô tình gặp anh ấy thì thấy anh ấy đi với vợ và một đứa con năm tuổi trong khi đám cưới mới tổ chức được ba tháng. Kỳ lạ thật?!
Một trường hợp khác, tôi có anh đồng nghiệp lâu lắm, hơn 5 năm không liên lạc. Đám cưới của mình tôi còn không nghĩ đến anh ấy để mời, chứ chưa nói là gửi thiệp.
(Xem thêm: Đám cưới rước dâu bằng xe trâu ở Phú Thọ)
Ấy vậy mà, một ngày đẹp trời, anh ấy gọi điện tới tấp, nào là gọi qua Viber, nào qua di động rồi hỏi: “Em đang ở đâu để anh gửi thiệp?”.
Tôi không phải dạng keo kiệt mà thấy ngại khi nhận lời mời. Vì nghĩ dù sao lâu rồi gặp lại cho vui, nhưng tự hỏi hai ngày nữa tổ chức mà sao giờ anh ấy mới mời mình? Tôi có cảm giác như tên mình phù hợp để điền vào chỗ trống cho chiếc thiệp còn sót lại chăng?
Và cũng thấy xót xa cho sự quen biết mà giờ nếm lại thấy nhạt quá xá.
Dở khóc dở cười hơn khi một số lạ hoắc gọi điện thoại vào buổi trưa: “Anh D hả? Em là H em của anh R nè mà anh R là bạn học của anh đó? Anh nhớ ra em không? Chiều nay 6h ghé qua nhà hàng ABC dự đám cưới em nhé? “, tôi ừ hử rồi nói thẳng “ Em mời gấp thế này sao anh đi được nên thôi anh chúc mừng em nhé chứ đi dự là không đi được”.
Trước đó đám cưới tôi, tôi có nhớ đến nó đâu vì trước giờ cũng chỉ gặp anh nó hồi 10 năm về trước và thấy nó cười cười cho vui chứ đâu đủ thân thiết. Mà giả dụ nó có thật chân thành mời tôi thì cũng mời sớm từ 7 đên 10 ngày, đằng này sáng mời chiều đi thì sự trang trọng của lời mời đã không còn mà thấy rất lố bịch.
Ngày đám cưới của tôi, tôi rất hạn chế mời những mối quan hệ xa, những mối quan hệ mà tôi thấy nếu mời thì sẽ phiền cho họ vì biết chắc là họ sẽ không đi dự được mà họ sẽ phải chuyển khoản này nọ, rất mất công và hình thức.
(Xem thêm: Lộ thiệp cưới bí mật của Thanh Bùi với ái nữ đại gia)
Những người bạn thân thiết ở xa thì nhất định tôi báo và mời những người bạn mà tôi nghĩ họ sẽ vui thực sự khi nhận thiệp. Còn lại thì tôi báo tin vui và nói thẳng chỉ cầu mong ở lời chúc mừng qua điện thoại từ bạn chứ không phải gửi tiền mừng cưới gì cả.
Ngày đám cưới diễn ra rất đông đủ, rất thân tình và nồng ấm, bạn bè vui vẻ và 99% số ghế ngồi kín hết. Một kỷ niệm đáng nhớ.
Nếu mình có hạnh phúc thì hãy chia sẻ hạnh phúc đó đến mọi người thân quen bằng những hành động chân thành, bớt hình thức và đừng coi trọng tiền bạc hơn tình bạn.
Hãy mời một cách chân thành và có tình cảm nhưng hãy để họ có quyền từ chối để họ vẫn là người bạn của mình, vẫn là ai đó như trước khi đám cưới diễn ra.
Chia sẻ bài viết của bạn tại đây.