Nhiều quốc gia trên thế giới bắt đầu mở cửa đón khách quốc tế trở lại, đại dịch đã làm ngành du lịch thay đổi mạnh mẽ. Những nhân viên làm trong ngành là những người chịu tác động nặng nề nhất. Họ đang tập làm quen trong thế giới mới, với những hạn chế đi lại, các biện pháp phòng ngừa dịch bệnh, sự không chắc chắn liệu mình có nhiễm nCoV hay không và cả các chính sách mới. Cho dù chỗ làm việc của họ có cung cấp nhiều các biện pháp hạn chế sự lây nhiễm, mọi người vẫn đi làm trong tâm thế bất an. Họ vẫn luôn tự hỏi, liệu lần này sẽ là đi làm trong bao lâu rồi lại bị phong tỏa, và liệu họ có an toàn và không bị lây bệnh từ khách?
Dưới đây là tâm sự của những người đang làm trong ngành du lịch trên khắp thế giới, đang bận rộn đón khách trở lại.
Beatrice Menendez, nhân viên khách sạn Fontainebleau Miami Beach, bang Florida, Mỹ
Tôi biết tin khách sạn của mình đóng cửa thông qua đồng nghiệp. Rồi sau đó, họ gửi cho chúng tôi một bức thư nói rằng chúng tôi đã bị sa thải - 15 ngày sau khi khách sạn đóng cửa. Họ nói sẽ gọi cho chúng tôi quay lại làm việc khi mở cửa lại. Và thế là họ cho rằng đã xong trách nhiệm.
Sau đó, khách sạn mở lại. Tôi cũng không biết điều đó cho đến khi họ liên lạc để gọi tôi đi làm vào ngày 1/6. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Chúng tôi bước đi trong sợ hãi, làm việc trong sợ hãi. Nó không giống như một khách sạn, nó giống bệnh viện hơn.
Bạn không biết ai đang nhiễm nCoV và ai không. Chúng tôi là những người làm việc ở tuyến đầu, hàng ngày tiếp xúc với khách. Trong số đó, người đeo khẩu trang, người không. Việc tiếp xúc, liên lạc thường xuyên với nhiều người mỗi ngày là điều gì đó rất đáng sợ. Khách sạn cũng không xem xét tới việc chúng tôi có thể bị lây bệnh. Tôi có các vấn đề về hô hấp, và hiện tại đồng nghiệp của tôi có người đã bị nhiễm nCoV sau khi đi làm lại.
Jalayne Jones, nhân viên pha chế ở nhà hàng Skinny Legs Bar & Grill trên đảo St. John, quần đảo Virgin thuộc Mỹ.
Tôi đã không hình dung được mình sẽ bận rộn như thế này. Chúng tôi đang phục vụ với khoảng 50 - 60% công suất. Chúng tôi cho phép 50 người vào trong nhà hàng cùng một thời điểm. Và chúng tôi từng phục vụ tối đa công suất một vài lần, khi nhà hàng kín chỗ và bên ngoài vẫn còn người đứng đợi.
Tôi nghĩ rằng khách du lịch hạnh phúc khi ở đây. Nhưng điều đó có nghĩa là nhân viên như chúng tôi nguy cơ lây nhiễm càng cao. Phần lớn khách du lịch không đeo khẩu trang hay tuân theo các quy tắc hướng dẫn phòng dịch. Khi tôi yêu cầu họ đeo khẩu trang, họ nổi giận và bỏ đi. Chúng tôi chỉ đang cố gắng kiếm tiền khi mở cửa mà thôi.
30 - 40% dân số trên đảo là người già. Tôi cảm thấy như việc mở cửa trở lại là vô cùng bất lợi cho cộng đồng. Nhưng bạn biết đấy, du lịch mà. Chúng tôi đã quá phụ thuộc vào ngành du lịch. Công việc của chúng tôi là làm trong ngành này, và đồng thời, nó cũng đang giết chết chúng tôi.
Hiện tại, theo cập nhật mới nhất, nhà hàng của Jones tạm đóng cửa vì vài nhân viên có biểu hiện nhiễm nCoV.
Bên cạnh những nỗi lo, vui mừng và muốn được làm việc trở lại cũng là cảm nhận chung của nhiều người làm trong ngành.
Henry Jordan, bếp trưởng điều hành (đây là vị trí quyền lực nhất trong bộ phận bếp) tại khu nghỉ dưỡng Lux North Male Atoll, Maldives.
Resort của chúng tôi là một trong số ít những khu nghỉ dưỡng tại Maldives chưa bao giờ chính thức đóng cửa. Chúng tôi luôn cố gắng để đón những vị khách đến từ những hòn đảo khác, những nơi mà họ bị yêu cầu rời đi trước đó. Những vị khách cuối cùng mà chúng tôi đón tiếp gần đây nhất là một gia đình khách Nga. Họ không thể về nhà do đại dịch.
Nhưng trong vài ngày qua, chúng tôi đã có nhiều khách đặt phòng hơn. Trong tuần thứ ba của tháng 7, chúng tôi có thể đạt được 30% công suất phòng và chúng tôi rất mong đợi điều đó. Đây là dấu hiệu tốt.
Chủ khu nghỉ dưỡng này sống trên đảo và từ khi bắt đầu mở khách sạn, anh ấy đã chắc chắn rằng không ai trong chúng tôi phải lo lắng về tương lai. Cái gì đến sẽ đến, và chúng tôi sẽ vượt qua nó. Không ai bị mất việc.
Các nhân viên đều đeo khẩu trang. Đội phục vụ đeo cả găng tay. Chúng tôi kiểm tra thân nhiệt mỗi ngày, đặt chất khử trùng có trong các nhà hàng, và mỗi bàn ăn luôn cách nhau 2 m. Trước đây, bạn luôn bày biện mọi thứ lên mặt bàn để thu hút khách hàng. Nhưng bây giờ, chúng phải trống trơn. Chúng tôi cũng phải chỉnh sửa rất nhiều điểm nhấn xa xỉ trong khách sạn 5 sao để phù hợp với việc đón khách mùa dịch.
Charlene Mohammed, quản lý bộ phận tiền sảnh và giải trí tại Bay Gardens Resorts trên đảo St. Lucia.
Tôi cảm thấy thế nào khi quay lại làm việc ư? Tôi rất vui mừng và hạnh phúc khi biết rằng khu nghỉ dưỡng sẽ đón khách trở lại và được gặp đồng nghiệp. Cảm giác khi biết rằng chúng tôi đang mở cửa trở lại, rằng hòn đảo đang mở cửa dù mọi người chưa đến ngay lập tức vẫn thật tốt.
Vào tháng 3, khi khách buộc phải quay về nhà và nhân viên nghỉ việc, chúng tôi đã rất buồn và sốc. Tôi đã làm trong ngành 8 năm rồi và chưa bao giờ gặp trường hợp như hiện tại. Nó như một đòn giáng mạnh vào mọi người.
Sau đó, chúng tôi phải học những biện pháp phòng dịch. Cấp trên đã làm việc chăm chỉ để đào tạo, gửi cho chúng tôi mọi thông tin cần thiết để đảm bảo an toàn khi trở lại làm việc. Chúng tôi nhận rất nhiều email và các cuộc họp trên Zoom. Chúng tôi tham gia các khóa đào tạo về việc rửa tay đúng cách, xử lý thực phẩm, đơn đặt hàng, vệ sinh phòng dịch, cách xử lý phòng...
Thông thường, khi gặp các vị khách cũ xuất hiện trong sảnh, tôi sẽ chạy đến chỗ họ với vòng tay rộng mở. Tôi muốn họ cảm thấy rằng họ được chào đón. Nhưng hiện giờ, ôm hay bắt tay là bất khả thi. Chúng tôi phải học cách mỉm cười bằng mắt và để cho họ thấy rằng chúng tôi vẫn giao tiếp hiệu quả với họ. Mọi người đều biết chúng tôi đang mỉm cười sau lớp khẩu trang.
Kristin Platt, quản lý đặt phòng cho King of the River Fishing, một công ty du lịch ở thành phố Kenai, bang Alaska, Mỹ.
Công việc của tôi là nhận điện thoại, giúp du khách lên kế hoạch cho chuyến đi câu cá của họ với chúng tôi. Một số người muốn đi câu cá trên biển, những người khác lại muốn một chuyến đi xa hơn nữa, bằng máy bay. Tôi thường dành thời gian vào mùa đông để làm điều này, và mùa hè để đảm bảo mọi thứ sẵn sàng cho khách du lịch.
Chúng tôi là một nhóm gồm ba người: tôi, ông chủ của tôi, Dean và Jason, một hướng dẫn viên khác. Dean có kinh nghiệm hướng dẫn các chuyến đi trong hơn 30 năm.
Vào tháng 3, mọi thứ thật tĩnh lặng, trong khi đây thường là thời điểm bận rộn trong năm. Du khách trên khắp thế giới đổ về để đi câu cá. Chúng tôi thường bắt đầu mùa câu cá vào giữa tháng 5 và Alaska đã mở cửa đón du khách quay lại bắt đầu từ ngày 31/5. Điều đó phần nào xoa dịu nỗi lo lắng của chúng tôi.
Việc yêu cầu cách ly 14 ngày là một trong những vấn đề ngăn cản du khách đến Alaska. Nhưng với tôi, điều này tốt. Trong tháng 6, mọi thứ bắt đầu trở lại. Mọi người muốn đi du lịch cần phải có giấy xét nghiệm âm tính với nCoV. Tại đây, chúng tôi không kiểm tra bất kỳ giấy tờ nào của bạn. Chúng tôi tin tưởng những du khách đến đây đều là những người trung thực và tuân thủ đúng quy tắc. Tôi đã rất ngạc nhiên khi có nhiều người sẵn sàng xét nghiệm nCoV chỉ để được đi câu cá.
Một trong những thay đổi lớn nhất trong năm nay là mọi thứ diễn ra vào phút chót. Thay vì đặt chỗ vào mùa đông, tôi nhận các cuộc gọi vào mùa hè và họ sẽ đến trong một vài tuần nữa. Điều đó khiến công việc của chúng tôi bận bịu, nhưng chúng tôi rất vui mừng khi được làm việc trở lại, và chào đón mọi người.
Manuela Guzzi, tiếp viên của hãng hàng không Italy Alitalia Airlines
Tôi không bay từ tháng 3, khi mọi thứ trở nên tồi tệ hơn vì nCoV. Tôi vừa mới quay lại công việc. Trong tuần tới, tôi sẽ phục vụ trên một chuyến bay tới Budapest. Tôi rất lo lắng nhưng phấn khích.
Tôi làm tiếp viên từ khi 20 tuổi. Giờ tôi 49. Nhưng tôi chưa bao giờ từng trải qua điều gì tương tự giống như đại dịch lần này. Trong lúc phong tỏa, tôi lo rằng mình chưa thể bay lại trong năm nay. Nhưng thay vào đó, tôi dành thời gian cho gia đình. Tôi vẫn may mắn là còn có lương, dù là lương cơ bản. Nếu tôi càng làm nhiều, thu nhập càng cao. Và tôi đã không làm gì trong 4 tháng rồi.
Tôi sống ở Rome cùng chồng và hai cô con gái tuổi teen. Vì vậy bạn thấy đấy, tôi cần phải sớm quay lại công việc. Đùa thôi, thật ra thì tôi nhớ đồng nghiệp và nhớ những người tôi gặp trên các chuyến bay. Tôi chán phải nấu ăn mỗi ngày lắm rồi. Da của tôi hiện rất khoẻ mạnh vì được nghỉ ngơi và giờ thì được giấu sau lớp khẩu trang. Tôi thực sự muốn đi bay trở lại. Tôi không lo lắng về việc các hành khách phớt lờ quy định phòng chống dịch bệnh. Họ không có lựa chọn nào khác ngoài tuân thủ. Họ phải đeo khẩu trang và tôi cũng phải đeo chúng trong 12 tiếng.
Đồng nghiệp cũng như tôi, họ đã có thời gian dành cho gia đình và giờ muốn quay lại công việc. Tiếp viên là công việc vất vả, nhưng nó cũng giống như chất gây nghiện vậy.
Khi hộ chiếu Mỹ không còn là đặc quyền
Anh Minh (Theo New York Times)