Qua mai mối, anh Văn (42 tuổi, TP HCM) và chị Hoa (42 tuổi, ở Tây Ninh) kết hôn từ năm 1996. Hạnh phúc của họ trọn vẹn khi 2 đứa con - một trai, một gái - lần lượt chào đời. Thế nhưng, sau 13 năm chung sống, sóng gió bắt đầu nổi lên…
Theo lời kể của anh Văn, sau khi kết hôn, anh đi làm ở cơ quan nhà nước, chị ở nhà mở quán nhậu. Lương anh mang về chẳng bao nhiêu, trong khi lợi nhuận từ kinh doanh của chị đủ để lo cho cuộc sống gia đình sung túc. Anh quyết định nghỉ làm, ở nhà chăm sóc, đưa đón 2 con đi học.
Cũng từ đây, cả 2 dần phát sinh mâu thuẫn bởi anh Văn ghen tuông vô cớ, thường xuyên chửi mắng, đánh đập, đuổi chị ra khỏi nhà. Thương con, chị nhiều lần bỏ qua, cố gắng hàn gắn tình cảm gia đình. Thế nhưng, anh vẫn chứng nào tật nấy, chị đành chọn giải pháp ly hôn.
Anh Văn thừa nhận vợ chồng có mâu thuẫn do chị Hoa không chung thủy, thiếu quan tâm gia đình, bỏ bê con cái. Cuộc sống chung không hạnh phúc, anh đồng ý với yêu cầu ly hôn của vợ.
Sau nhiều lần hòa giải, cuối cùng, TAND quận Tân Phú đã chấp thuận cho họ được ly hôn, giao 2 con cho anh trực tiếp nuôi dưỡng theo nguyện vọng của trẻ. Ngoài ra, HĐXX còn tuyên mỗi bên được sở hữu một nửa trị giá căn nhà. Do tiếp tục sử dụng nhà nên anh Văn có trách nhiệm thanh toán cho chị Hoa giá trị còn lại của ngôi nhà là 2,2 tỷ đồng.
Anh Văn kháng cáo về phần tài sản, yêu cầu chia căn nhà thành 4 phần: vợ chồng và 2 con, đồng thời đề nghị định giá lại giá trị căn nhà. Tại phiên tòa phúc thẩm, anh lớn tiếng: "Căn nhà là của cha tôi cho tôi trước khi kết hôn. Tôi không đồng ý chia 1/2 giá trị nhà đất cho cô ấy, chỉ chấp nhận đưa khoảng 800 triệu đồng. Toàn bộ căn nhà là công sức của tôi. Bây giờ tôi không nghề nghiệp, còn phải nuôi các con…".
Được HĐXX mời lên, chị Hoa trình bày: "Trước đây, anh nghỉ làm để đưa đón các con, một tay tôi chăm lo, quán xuyến kinh tế gia đình. Vật dụng trong nhà hầu như do tôi mua sắm. Vợ chồng tôi còn có tiền tiết kiệm gửi ngân hàng... Thương các con, tôi không muốn so đo. Chiếc xe SH tôi mua, tôi cũng không lấy đi hay đòi chia, để anh ấy có phương tiện đưa đón con đi học… Anh ấy nuôi con nên tôi không muốn tranh chấp, anh đưa tôi 1,5 tỷ đồng cũng được. Còn anh nói đang thất nghiệp là không đúng, anh có cho người ta thuê nhà mà…".
Vị chủ tọa hỏi: "Định giá căn nhà mới đây chỉ hơn 2,4 tỷ đồng, chị nhận 1,2 tỷ đồng được không?". Suy nghĩ một lát, chị gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, anh không chấp nhận.
Vị chủ tọa khuyên giải: "Tại phiên xử sơ thẩm, anh thừa nhận công sức đóng góp của cả 2 vào việc tạo lập, duy trì, phát triển căn nhà là ngang nhau. Bây giờ, chị đồng ý nhận 1,2 tỷ đồng, ít hơn so với bản án sơ thẩm đã tuyên. Anh có thể xem xét mà đồng ý không? Đành rằng, anh chị không còn yêu thương nhau nữa nhưng dù sao cũng từng là vợ chồng, tính toán với nhau làm gì?".
Anh Văn vẫn kiên quyết lắc đầu và nhìn chị Hoa hằn học: "Ai cũng làm cha, làm mẹ. Cô nói thương con chỉ là cái miệng thôi…".
Ngồi lặng lẽ nơi hàng ghế phía sau, nghe cha mẹ tính toán chi li với nhau, đứa con gái lớn của anh chị hết nhìn cha lại len lén nhìn mẹ, đôi mắt ngân ngấn nước. Giờ nghị án, mỗi lần cha mẹ lớn tiếng, em lại hoảng sợ cúi đầu, đôi tay đan vào nhau, trông đến tội nghiệp.
Tòa tuyên bác kháng cáo. Trong tích tắc, em ngoái nhìn mẹ rồi nhanh chóng cúi đầu theo cha ra về. Trầm tư nhìn theo con, chị Hoa đau đáu: "Tội nghiệp con nhỏ, muốn nói chuyện với mẹ cũng không dám. Cha nó dữ quá, nó sợ. Mỗi lần tới thăm con, tôi lén lút như đi ăn trộm, phải canh lúc nào không có ông ấy mới dám gặp hai đứa nhỏ. Ông bắt gặp là quát mắng, xua đuổi".
Một luật sư từng tham gia nhiều vụ án ly hôn nói, nếu ly hôn là điều không thể tránh khỏi, cha mẹ hãy yêu thương, nâng đỡ con nhiều hơn, cố gắng hết mức có thể để những di chứng hậu ly hôn không tác động nhiều đến con. Bởi lẽ, con trẻ hoàn toàn vô tội nhưng lại chịu mất mát nhiều nhất trong cuộc chia tay này. Đã có nhiều vụ án liên quan đến trẻ vị thành niên phạm tội mà xuất phát điểm là sự bất mãn, hụt hẫng và hoang mang từ cuộc ly hôn rồi xem nhau như kẻ thù của đấng sinh thành.
Theo Người lao động
* Tên nhân vật đã thay đổi