![]() |
Ảnh: Pro.corbis.com. |
Kiên và Lam đều là con cái trong những gia đình danh giá ở TP HCM. Bố Kiên làm giám đốc sở. Bố mẹ Lam đều là cán bộ cốt cán trong ngành giáo dục. Vừa tốt nghiệp đại học, Lam nhận được ý chỉ từ bố mẹ: Một tháng nữa sẽ lên xe hoa cùng Kiên. Chú rể cũng vừa tốt nghiệp đại học và đã có chân trong sở "của bố mình".
Vốn quen với sự sắp xếp của gia đình, kể cả chuyện chọn ngành nghề cho mình, Lam phản kháng yếu ớt rồi buông xuôi. Đám cưới diễn ra trong sự hoan hỉ của quan viên hai họ. Đêm động phòng, cô dâu chú rể không thèm liếc mắt nhìn nhau lấy một cái. Hộp tiền chật căng phong bì cũng chẳng làm họ vui lên được.
Đám cưới là lần thứ hai họ gặp nhau. Nhìn nhau chán, chú rể buông một câu xanh rờn: "Ông bà bắt tôi lấy cô thì tôi phải theo. Chứ nói thật tôi đã có người yêu rồi. Tại cô ấy nghèo nên ông bà chê thôi". Cô dâu nghe thế cũng lạnh lùng đáp: "Tôi cũng vậy. Chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi. Việc ai nấy làm". Đồng cảnh, họ dường như hiểu và "thông cảm" với nhau hơn. Ngôi nhà hai tầng khang trang mà hai bên gia đình chung tay mua tặng đôi vợ chồng mới cưới chỉ thấy bóng chị giúp việc ít nói. Họ lầm lũi đi về, có tuần không gặp nhau lần nào.
Được một năm, Lam chuyển ra ở hẳn với người tình. Kiên thường xuyên đưa người yêu về nhà. Họ không hờn giận, ghen tuông cũng chẳng yêu quý gì nhau. Chuyện hôn nhân của Kiên và Lam trở thành đề tài bàn tán của những người quen biết. Mẹ Lam lôi con về nhà mắng té tát. Cô thở dài bảo: "Con đã chiều ý bố mẹ rồi. Cưới thì con làm được chứ yêu thì không".
Gia đình hai bên dỗ dành, dọa nạt thế nào cũng không được. Cuối cùng họ đành thở dài: "Thôi thì chúng mày ly hôn cho rồi. Bịt mấy cái miệng buôn chuyện ấy lại không nó mà lọt đến tai các ông trên. Mấy ông ấy rỗi việc mà hỏi han vào thì rách việc lắm.".
Hai vợ chồng hờ "được lời như cởi tấm lòng", ngay lập tức nộp đơn ly dị. Ngày ra tòa nhận quyết định, những người chứng kiến thấy họ bắt tay nhau. Không quá hoan hỉ nhưng trên miệng cả hai đều có những nụ cười thoải mái.
Éo le hơn là trường hợp của Bảo và Quỳnh. Họ cũng lấy nhau theo sự sắp đặt của hai gia đình nhưng cả hai đã có một cu tí xinh xắn. 3 năm sau ngày cưới, Bảo chính thức đưa bồ về nhà sống. Quỳnh ôm con đến nhà mẹ đẻ nhưng gia đình đuổi về vì sợ mang tiếng. Khuyên nhủ thằng con rể bất trị mãi không được, bố mẹ Quỳnh đành mua một căn hộ nhỏ cho con gái. Được một thời gian, nhận ra mình thiệt thòi quá, Quỳnh lại ôm con về nhà.
Cảnh một ông hai bà cứ tiếp diễn như vậy trong sự dè bỉu của hàng xóm láng giềng. Bảo nghe lời người tình xúi giục, bắt đầu thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ. Cảnh nhà vốn đã thiếu tình yêu nay lại thêm lòng thù hận. Nhưng nhà là nhà chung, chồng muốn giành mà vợ cũng không bao giờ chịu từ bỏ. Quá chối và sợ tai tiếng thêm nữa, hai gia đình đành đi đến thỏa thuận cho hai người ly dị. Quỳnh nuôi con và được toàn bộ căn nhà. Bảo nhận căn hộ nhỏ của vợ, ở với người tình.
Cuộc chia ly không có một giọt nước mắt. Thằng cu tí chưa biết gì chỉ toét miệng ra cười. Hai gia đình đều thở phào nhẹ nhõm. Không ai nhận thấy nụ cười nhếch trên môi Quỳnh. Ngay hôm sau, cô đưa người yêu về nhà và tuyên bố cu tí là con của anh này. Nhà Bảo tức lộn ruột nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm vì thoát khỏi cô con dâu quái quỷ.
Ly hôn trong "hoan hỉ" không chỉ xuất hiện ở các trường hợp kết hôn do ép buộc mà còn có ở những cặp yêu nhau tưởng như không thể chia lìa. Mai và Sơn, ở quận 4, TP HCM là ví dụ. Họ gặp nhau tại sinh nhật một người bạn và bị tiếng sét ái tình đánh trúng. Họ quấn lấy nhau như sam.
Sơn bỏ vợ, Mai dọn khỏi căn nhà yêu thương của bố mẹ để đến sống với người tình. Lúc ấy, Sơn đang là trưởng phòng vật tư huyện, nên đám cưới thứ hai không rình rang mà chỉ tổ chức trong phạm vi bạn bè. Bố mẹ Mai giận con nên không tham dự. Gia đình Sơn thấy vậy cũng chẳng màng. Thời kỳ hạnh phúc qua đi nhanh chóng. Sơn ngày càng ghét kiểu cách của Mai.
Ngày trước khi Mai ăn diện, anh thấy thật dễ thương, hấp dẫn. Đôi mắt cô nhìn anh lúng liếng sao mà "tình" quá vậy. Bây giờ, Mai vẫn thế, nhưng Sơn thấy cô không chỉ nhìn anh mà với người đàn ông nào cũng vậy.
Còn Mai lại thấy Sơn giờ trở nên quá nhàm chán, cả tháng chẳng có gì mới, rồi đụng đến tiền là càu nhàu. Đi chơi về muộn một tí là nhăn nhó. "Đã thế đứa lớn cứ dắt đứa bé tuần nào cũng qua thăm bố, tuần nào cũng lèo nhèo đòi mua cái này cái nọ, sao mà ghét thế", cô nghĩ thầm.
Chưa được một năm, Sơn thường xuyên về lại nhà xưa. Người vợ dịu hiền đã chấp nhận tha thứ cho anh. Những cuộc chơi thâu đêm của Mai cũng vẫy gọi cô từ bỏ sự ràng buộc của gia đình. Vậy là đơn ly hôn được thảo ra trong sự vui mừng được giải thoát của cả hai.
Hôn nhân là chuyện quan trọng trong đời, nhưng hiện nay ngày càng nhiều người coi nhẹ chuyện đó. Có những bậc cha mẹ ép uổng con cái để gây dựng thêm thanh thế, sự nghiệp. Một số người trong cuộc bàng quan, thờ ơ, thậm chí vui đùa với chính hạnh phúc đời mình. Và hậu quả không chỉ là sự đau buồn của chính họ mà con cái lại phải lãnh chịu tất cả.
(Theo Thanh Niên)