Xe tăng nặng nề như vậy (nhất là xe tăng chủ lực hiện đại nặng 30 đến 60 tấn), sở dĩ chạy được trên mặt đất bùn là do hai bên nó có vòng bánh xích to rộng.
Thông thường, diện tích tiếp xúc giữa bánh xích với mặt đất khoảng 3-4 m2, rộng hơn rất nhiều so với diện tích tiếp đất của bánh xe ôtô. Do vậy, áp lực của bánh xích lên mặt đất không lớn, chỉ 730-830 g/cm2, thấp hơn áp lực lên mặt đất của xe ôtô vận tải thông thường. Vì vậy, xe tăng có thể chạy nhanh trên mặt đất sình lầy. Còn xe ôtô tải, mặc dù nhẹ hơn xe tăng nhiều nhưng do diện tích tiếp xúc của bánh nhỏ, áp lực trở nên lớn nên thường không thể chạy được trên địa hình mà xe tăng vẫn chạy nhanh qua.
Về mặt lý thuyết, thiết bị vận hành của bánh xích xe tăng hầu như không có loại đường nào mà nó không đi được. Song thực tế không hẳn như vậy. Với mặt đất quá sình lầy, xe tăng thường bị "patinê" (gầm xe mắc bùn) không chạy nổi.
Bánh xích xe tăng có diện tích tiếp xúc khá lớn, để lại vết xích lồi lõm, vì thế mà giữa bánh xích và mặt đất có lực ma sát lớn, khó trơn trượt. Thêm vào đó, xe tăng lại có động lực mạnh nên khả năng leo dốc lớn hơn hẳn ôtô. Thiết bị truyền động của vòng bánh xích có bánh định hướng mà tâm của bánh ở vị trí khá cao so với mặt đất. Nếu gặp bức vách dựng đứng có độ cao không vượt quá góc độ cao của bánh này, xe tăng đều có thể vượt qua.
(Theo sách 10 vạn câu hỏi vì sao)