Tôi kết hôn gần 20 năm, con lớn nay đã lên đại học. Chồng tôi tốt và rất lo lắng, quan tâm chăm sóc cho gia đình. Anh không thói hư tật xấu, không ngoại tình lăng nhăng. Chính tôi đã phá nát gia đình bao năm nay gây dựng vì ham muốn của bản thân.
13 năm qua, tôi ngoại tình với sếp trong những đêm trực, những chuyến công tác và nhiều buổi làm thêm giờ. Chúng tôi lừa chồng dối vợ, rảnh rỗi lại tranh thủ thời gian lao vào nhau. Tôi cảm giác được sống lại thời tuổi trẻ, có gia vị cho cuộc sống tẻ nhạt, như một liều doping cho bản thân. Tôi và anh khéo léo che đậy để thoải mái ở bên nhau.
Thời gian dài, nhiều người cũng nghi ngờ nhưng họ không có bằng chứng nên không thể làm gì chỉ bóng gió cho chồng tôi biết. Chồng thường xuyên nhắc nhở tôi nhưng cũng coi như không có chuyện gì. Tôi biết anh không vạch tội mình vì sợ con tổn thương. Tôi biết như thế nên càng lờn, càng làm tới. Tôi nghĩ mình yêu thì sống cho mình có gì sai? Anh nói mặc anh, tôi cứ tiếp tục ngoại tình.
Mỗi lần đi với bồ, tôi càng bù đắp cho gia đình nhiều hơn. Nhiều lần tôi cũng muốn dứt ra nhưng khó dứt lắm, càng muốn thoát càng lún sâu vào. Bồ nhắn tin, gọi điện là tôi lại lao đi. Tôi yêu sếp nhưng chấp nhận ở bên cạnh chồng và cứ lén lút yêu nhau như thế. Tôi tự nhủ mình vẫn làm tốt trách nhiệm với gia đình, của một người vợ, người mẹ. Chúng tôi không bỏ gia đình là được. Tôi chỉ suy nghĩ là làm thế nào giấu chồng hoàn hảo, tôi không muốn có lỗi với ai. Tôi và sếp thống nhất vừa có gia đình vừa có khoảng trời riêng yêu nhau. Bí mật này sống để bụng chết mang theo.
Cuối cùng, không biết ai bày trò chơi lén chúng tôi, không biết làm cách nào người đó có được đoạn clip chúng tôi ân ái cùng nhau rồi tung lên trang chủ công ty, gửi cả cho chồng con tôi và cả gia đình người tình. Sếp tôi bị kỷ luật cách chức xuống làm nhân viên bình thường. Tôi bị đuổi việc. Thời gian sau, người tình tự ái, xấu hổ cũng quyết định về hưu sớm. Con gái tôi uống thuốc tự tử nhưng may mắn được cứu sống. Ngày tôi đến thăm con trong bệnh viện, con gái thấy tôi thì trở nên hoảng loạn, la hét gào khóc, nói bố đuổi mẹ đi, đuổi bà ta đi khỏi đây. Lần đầu tiên trong đời chồng tức giận đánh tôi rất mạnh, anh mắng tôi: "Con đàn bà khốn nạn". Sau đó, chồng gửi đơn ly hôn ra tòa, mặc tôi quỳ lạy khóc lóc, van xin thế nào anh cũng không đếm xỉa. Đến lúc này, tôi mới hoảng loạn, sợ hãi, tôi hứa sẽ chấm dứt nhưng anh không tha thứ.
Gia đình người tình cũng đưa nhau ra tòa cùng thời điểm với vợ chồng tôi. Hai năm nay, tôi và người tình được thỏa nguyện sống chung với nhau nhưng chúng tôi luôn dằn vặt, tiếc nuối. Tình yêu, cuộc sống mơ mộng trước đây biến mất, cảm xúc lúc vụng trộm không còn.
Tôi ngoài 40, người tình đã 50 tuổi. Nhiều lúc ngẫm lại lỗi lầm đã gây ra, chúng tôi không tránh được khóc cùng nhau. Cả hai đã trả giá đắt vì chuyện ngoại tình của mình là đánh mất tất cả: Gia đình, sự nghiệp, danh dự. Con cái không nhìn, họ hàng cha mẹ xấu hổ không nhận, công ăn việc làm không có. Chúng tôi xấu hổ chẳng dám đi ra ngoài vì cảm giác đâu đó có người đang cười mình. Chúng tôi cũng thường xuyên nhận được tin nhắn chửi bới của nhiều số máy lạ, tôi nghĩ đó là đồng nghiệp cũ trong công ty. Tôi và anh đa số ở trong nhà, ăn cơm bụi, nằm một chỗ thở dài, nhớ con mà không biết làm sao.
Người tình thường xuyên viết mail xin lỗi vợ cũ, xin vợ cũ thuyết phục con đến gặp anh, kiếp sau anh nguyện suốt đời làm trâu ngựa cho chị. Tôi và anh cãi vã nhau rất nhiều về chuyện này. Tôi cũng đánh đổi mọi thứ khi chơi với lửa. Tôi tay trắng không còn gì sau ván cược lớn của cuộc đời, tôi chỉ còn anh làm chỗ dựa tinh thần, làm người bầu bạn. Bây giờ anh nói hối hận vì đánh mất vợ cũ, anh muốn có cơ hội quay về bù đắp xin lỗi họ. Vậy còn tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi phải sống cô đơn đến hết đời. Tôi dọa tự tử, anh cũng chẳng đoái hoài.
Mới hai năm mà anh già đi nhiều, tàn tạ, lôi thôi, râu ria lởm chởm, quần áo nhàu nhĩ không còn vẻ ngoài hào hoa thơm tho như trước. Nhiều lần, tôi khóc, anh còn bực bội đánh tôi. Con gái tôi từng có bạn trai nhưng gia đình họ biết chuyện tôi ngoại tình, cha mẹ ly hôn nên họ cấm con trai không được phép qua lại với con tôi vì sợ con giống mẹ, bỏ nhà theo trai. Họ còn sang tận nhà nói chuyện với chồng cũ, đề nghị anh kiểm soát con, học hành chưa xong đã yêu đương. Con gái tôi suốt một tháng đó nhốt mình trong phòng không ra ngoài, không gặp ai, không chịu đi học nữa vì xấu hổ với bạn bè. Mỗi lần tôi gọi điện đều nghe những lời thù hận của con, những tiếng rít qua kẽ răng "không tha thứ".
Con trai lớn của người tình đang làm thủ tục bảo lãnh gia đình sang nước ngoài định cư. Mấy tuần nay anh lo lắng, ngày nào cũng đứng trước nhà đợi các con. Anh mong được gặp chúng dù chỉ lần cuối. Anh nói anh sẵn sàng quỳ gối xin chúng tha thứ, được nói lời xin lỗi tới người vợ hơn 20 năm đầu ấp tay gối. Nếu họ đi rồi có lẽ đến lúc anh nằm xuống, chúng mới chịu gặp mặt cha.
Đêm nào tôi cũng tụng kinh sám hối. Tôi ăn chay và đi chùa làm công quả nhiều hơn để mong chuộc lại tội lỗi của mình. Nhiều lần tôi muốn quy y cửa Phật nhưng sợ thân mình nhơ nhuốc quá, bẩn chốn thanh tịnh, có lẽ không chùa nào chứa. Nhiều đêm tôi nằm mơ thấy chồng cũ khóc hỏi tôi tại sao lại lừa dối gia đình. Những giọt nước mắt đặc quánh rơi trên mặt tôi. Tôi mơ thấy con gái tôi xuất gia đi tu để trả nghiệp cho mình. Mỗi lần tỉnh giấc, tôi đều hoang mang sợ hãi.
Mong thời gian qua, mọi thứ nguôi ngoai, con tôi sẽ hiểu và tha thứ cho tôi. Tôi bằng lòng giảm thọ và sám hối suốt phần đời còn lại. Nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, có lẽ tôi chết không nhắm mắt.
Yến