Chúng tôi là bạn học thời cấp ba, ra trường quen nhau tầm 3 năm là cưới; giờ có bé gái 9 tháng tuổi sau hơn một năm kết hôn. Chúng tôi đang ở nhà vợ, đó là một câu chuyện dài.
Nhà tôi cũng gần nhà vợ nên cứ cách tuần là cho bé về nội chơi. Để lý giải vì sao tôi ở nhà vợ thì đơn giản là có mẹ vợ chăm con. Mẹ tôi đang chăm con của chị gái tôi (hơn con tôi 3 tháng). Chị tôi lấy chồng rồi nhưng vợ chồng chị vẫn ở nhà tôi, đơn giản họ cũng không có nhà riêng như tôi, sinh con rồi lại phụ thuộc ông bà việc chăm sóc.
Nhà tôi đông anh chị em hơn nhà vợ. Anh tôi đang ở nước ngoài, các chị đều lập gia đình và ngày Tết phải về quê chồng nên ba mẹ còn mỗi vợ chồng tôi ở gần. Tôi mở lời với vợ rằng ở với mẹ tới chiều 30 Tết thì về nhà tôi đón giao thừa, sau đó ở lại mấy ngày Tết. Vợ tôi lập tức khó chịu với lý do năm rồi đã ở bên nhà chồng thì năm nay ở đây, còn nói thêm một ý là sao lúc trước tôi bảo ở đâu cũng được. Chúng tôi không nói thêm được gì với nhau thì mẹ vợ xuống nhà, câu chuyện như kết thúc với vẻ mặt hậm hực của vợ và sự ức chế của tôi. Mấy ngày rồi chúng tôi vẫn chưa có thời gian nói chuyện vì ban ngày công việc bận rộn, tối về chăm con, mệt lả người. Tự ý thức được bản thân là người phụ thuộc nên chúng tôi luôn chủ động chăm con những lúc rảnh, thậm chí luôn trong tâm thế nghỉ làm bất chợt những khi mẹ vợ không chăm nổi.
Tôi chỉ nhắc tới mẹ vợ vì chúng tôi đang sống với mẹ, còn ba vợ sống với bà nội, mẹ với bà không hoà hợp nên tách ra, ngày lễ Tết mẹ cũng vắng mặt. Vợ tôi sợ mẹ một mình đón Tết nên bực dọc, khó chịu khi tôi chỉ biết ích kỷ nghĩ cho bản thân, ít ra mẹ tôi còn có ba bên cạnh mà. Tôi lại nghĩ đơn giản thế này: Cả năm đã ở nhà vợ rồi thì Tết về bên nội mấy ngày có gì sai? Việc mẹ vợ ở một mình là do bà chọn, sao bà không ra nội đón giao thừa cùng mọi người? Sao vợ chồng tôi phải ở cùng bà? Tôi ích kỷ lắm sao?
Trước khi chúng tôi về nhà vợ ở thì mẹ sống cùng gia đình anh trai vợ. Ngày vợ tôi chớm bầu, mẹ đã bắt về để chăm từ những tháng đầu tiên. Tôi theo lẽ đó nên dọn sang ở luôn tới giờ. Có thể nhiều người bảo vợ bầu về nhà mẹ đẻ là bình thường, còn tôi sang theo làm gì? Tôi theo để chăm vợ chứ làm gì nữa, vợ đâu chồng đó, vợ khó thì chồng theo. Các bạn nghĩ như thế nào khi hai cặp ở chung? Chuyện gì đến cũng đến, mẹ vợ o bế, chăm lo con gái quá nên vợ chồng anh hai tị nạnh. Họ và mẹ cãi nhau, có cả ẩu đả rồi gom đồ dọn đi. Tới tận giờ, mẹ vợ vẫn luôn thủ thỉ với vợ chồng tôi lý do vì sao anh chị đó hỗn với mẹ; tất cả là vì vợ chồng tôi. Nghe như thể chúng tôi mang nợ bà rất nhiều. Phải chăng vì vậy mà chúng tôi sẽ sai khi để bà đón Tết một mình?
Không khí gia đình vợ lúc nào cũng căng thẳng. Mâu thuẫn giữa mẹ với bà, mẹ với ba, mẹ với anh hai, rồi áp lực từ bé tới lớn khiến vợ luôn nặng nề tâm can. Việc quen và lấy tôi cũng như pha cứu cánh cho cô ấy thoát khỏi địa ngục trần gian (chắc chỉ tôi nghĩ vậy và ước mong như vậy). Nhưng như thế nào là một người chồng tốt, biết nghĩ cho vợ? Đó là cùng vợ gánh những lần khó ở của mẹ và chiều theo ý bà bất kể lý do gì? Câu chuyện đã quá dài, nó là một phần đúc kết từ nhiều lần nhẫn nhịn của tôi. Tôi đã kết hôn và sống những ngày như vậy.
Nghĩa
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc