Tôi chọn mở đầu câu chuyện về nước pháp tôi yêu bằng tựa đề của một tác phẩm nổi tiếng của Dương Thụy: “Nhắm mắt thấy Paris”. Đây là một cuốn sách đầy quyến rũ, quyến rũ như bản thân Paris và tình yêu. Nhưng điều gợi cảm hứng nhất cho tôi từ cuốn sách này, chính là khi gấp trang sách lại, tôi nhận ra rằng trong nỗi niềm ngọt ngào và sâu lắng, con đường toàn vẹn nhất là con đường giúp ta tìm thấy mình, thật sự lắng nghe lòng mình.
Mẹ tôi vẫn thường bảo với tôi rằng, có nhiều lúc con phải hạn chế bớt các giác quan đi để thấy và thật sự cảm nhận được điều con thật mong muốn. Đó cũng là lý do khi hôn người ta thường nhắm mắt. Có những điều ngọt ngào quả thật chỉ có thể thấy bằng con tim.
Đó là lý do tôi muốn nói về Paris khi nhắm mắt. Khi nhắm lại đôi mắt và mở lòng mình ra, Paris hiện lên trong tôi như ước mơ của một đời thiếu nữ. Đối với nhiều người, Paris không khác gì một chàng trai điển trai hay một cô gái quyến rũ mà biết bao nhiêu người muốn một lần được ngắm nhìn tận mắt.
Còn tôi, tôi không xem Paris như một niềm ngưỡng vọng theo cách như thế. Tôi yêu Paris chỉ đơn giản như yêu một buổi sáng, yêu một cách rực rỡ, chân thành, trong sáng. Tôi cũng yêu mến Paris theo cách mà tôi yêu những buổi hoàng hôn, trầm lắng và say mê, nguyện để vẻ đẹp như tranh đó quyện lấy mình mãi mãi.
Từ thưở chỉ còn là một cô bé mười lăm, mười sáu tuổi, tôi đã mong muốn đặt chân lên nước Pháp xa xôi. Tôi cũng chẳng nhớ mình đã phải lòng nước Pháp bằng một cách diệu kì nào. Tôi chỉ nhớ mình của những năm cấp ba, dước mái trường Trung học phổ thông chuyên Trần Đại Nghĩa (trước đây là trường Lasan Taberd được những linh mục người Pháp thành lập để dạy các trẻ em bị bỏ rơi), tôi đã được học những tiết ngoại khóa tiếng Pháp đầu tiên. Chính những tiết học này đã khiến tôi hiểu hơn về văn hóa Pháp, về con người nước Pháp và từ đó bồi đắp cho tôi lòng đam mê theo đuổi tiếng Pháp khi tôi vào đại học.
Càng gắn bó với tiếng Pháp, tôi càng phát hiện mình say mê vẻ đẹp dịu dàng như thiên sứ đang say ngủ của Paris. Paris đánh thức tuổi hai mươi trong tôi một khao khát tự do và đi xa, đánh thức mong muốn ghi chép được viết những bài văn, được sáng tác những bài thơ, những truyện ngắn về nàng Paris xinh đẹp của tôi, được đi qua những nẻo đường và gặp gỡ những con người ở thành phố thơ mộng này. Paris khiến tôi tin cuộc sống có thể tự do như một ngọn gió, có thể xuôi ngược thổi khắp các vùng miền.
Chúng ta hoàn toàn có thể cưỡi trên ngọn gió ấy để tận hưởng sự tự do của tuổi trẻ. Tôi rất mong một ngày nào đó, bằng những nỗ lực học tập tiếng Pháp cũng như kết quả học tập nỗ lực ở trường của mình, tôi sẽ đặt chân đến được Paris nói riêng và nước Pháp nói chung để đi du học và viết lách. Đáng hy vọng lắm chứ, nếu một ngày nào đó trong tương lai, ngọn gió ấy phát hiện ra tôi từ lâu đã luôn nhìn theo với ánh mắt thiết tha và bị ánh mắt ấy của tôi làm cho cảm động…
Trong tôi, đi đến Paris không chỉ đơn thuần là một chuyến đi xa. Chuyến đi ấy còn như một sự trở về với nội tâm, một sự nhận biết mình và con đường nối tôi- một cá thể nhỏ bé với thế giới rộng lớn ngoài kia. Với tôi, đi đến thành phố xa xôi mà tôi yêu quý, cũng là để nhìn thấy mình trong tất cả và tất cả trong mình. Với những điều kiện hiện có, tôi biết mình còn một chặng đường rất dài mới có thể đến với Paris.
Nhưng cũng như tôi đã nói, khi chúng ta hạn chế lại một vài giác quan, chúng ta có thể cảm nhận và đến với những gì chúng ta thật sự mong muốn. Du hành,vì vậy, cũng có thể là những cuộc phiêu lưu của tâm tưởng mà chiếc vé chính là tình yêu. Thế nên, lúc nào trong tôi cũng có một Paris kiều diễm của riêng mình, chỉ cần nhắm mắt, chạm tay vào lồng ngực trái và đợi khi nhớ thương gõ cửa hỏi thăm là sẽ gặp.
Phạm Giang Phượng Thư