Cuốn sổ trắng được hình thành từ những ghi chép, bài viết của Quốc Bảo trong nhiều cuốn sổ bìa trắng, khổ bỏ túi. Sách được chia thành ba phần: Tim tôi đập nhịp Sài Gòn, Cơn mơ khô hạn và Suy nghiệm.
Trong phần đầu - Tim tôi đập nhịp Sài Gòn, nhạc sĩ kể lại những câu chuyện trong ký ức của mình, qua đó thể hiện tình yêu với thành phố. Người đọc có thể tìm thấy hình ảnh một thiếu niên với điếu thuốc lá đầu đời, một thanh niên với những hoài bão... Từng dòng hồi tưởng đều gắn với thành phố phương Nam. Đó là những hoài nhớ về hội hoa xuân ở công viên Tao Đàn chiều ba mươi Tết (Hoa xuân xưa), là một chợ Lớn đậm chất Đông Dương như trang văn của Marguerite Duras miêu tả (Chợ Lớn), là sự gắn bó với một quán cà phê (Givral, sống và chết)... Giữa những hồi tưởng, người viết hé lộ một phần con người cầu kỳ trong thú ăn chơi. Ở đó, anh tỏ ra tinh tế trong việc miêu tả hương vị của từng loại cà phê, điếu thuốc hay bánh ngọt từng thưởng thức.
Ở phần thứ hai - Cơn mơ khô hạn, tác giả viết về xúc cảm sáng tác những ca khúc như Em về tinh khôi, Còn hồng trên môi, Tình ca, Chờ em nơi thềm trăng... đồng thời chia sẻ ý tưởng nghệ thuật của anh. Trong sự rung động với cái đẹp, như hình ảnh bông hoa mẫu đơn, hoa phù dung, tia nắng mai... Quốc Bảo đã viết nên phần lời ca khúc đẹp như những ý thơ.
Ở phần Suy nghiệm, Quốc Bảo đưa ra các câu chuyện về thiền, về tâm linh và yoga. Tác giả ghi lại cuộc sống qua con mắt một người theo đạo Phật và vô thần. Anh quan niệm, Phật giáo là tôn giáo chủ trương vô thần. Nhạc sĩ đưa ra quan điểm về năng lượng, về tâm an, về tỉnh giác, anh kể về cách mình mở cửa thiền bằng bàn tay nghệ sĩ.
Sách Cuốn sổ trắng được thiết kế giống một cuốn sổ ghi chép cá nhân. Bên cạnh những bài viết, sách còn có các tấm ảnh đen trắng do Quốc Bảo chụp hay những bản nhạc anh mới sáng tác in xen kẽ. Trong cuốn sách đậm màu hoài niệm ấy, dù tác giả nói về chuyện gì, thì trang viết vẫn hiện lên một tình cảm lớn dành cho thành phố phương Nam. Bởi thế, trong Lời mở đầu, anh viết: "Chỉ có một điều tôi dám chắc chắn: viết gì, nói gì đi nữa, tôi vẫn phát ngôn bằng giọng điệu của người Sài Gòn".
Lam Thu