Patricia và David Stallings sống trong một căn nhà ven hồ Wauwanoka, ngoại thành St.Louis, bang Missouri, Mỹ. David là một nhân viên làm trong lĩnh vực in ấn. Patricia làm việc tại cửa hàng tạp hóa.
Con trai Ryan của họ thường xuyên đau ốm. Ngày 7/7/1989, sau một tuần liên tục mắc các triệu chứng nôn và khó thở, đứa trẻ bốn tháng tuổi này được đưa tới Bệnh viện nhi St.Louis. Trên đường tới bệnh viện, Patricia bị lạc đường. Do tình trạng của con quá nguy cấp, cô đã phải rẽ vào khoa cấp cứu của Bệnh viện tim Glennon – một bệnh viện nhỏ tại thành phố St.Louis.
Khi nhập viện, Ryan gần như rơi vào trạng thái hôn mê và nôn liên tục. Mẫu máu và mẫu nước tiểu của đứa trẻ được gửi đến các cơ sở thí nghiệm tư nhân ngoài bệnh viện để tìm nguyên nhân gây bệnh.
Tại phòng thí nghiệm Smithkline Beecham, các chuyên viên sử dụng kĩ thuật sắc ký khí để kiểm tra và kết luận tìm thấy Ethylene Glycol trong mẫu máu.
Ethylene Glycol là chất tạo ngọt không màu, thường được sử dụng làm dung môi công nghiệp và là chất trung gian trong quá trình sản xuất nhựa. Dung môi này có thể gây tử vong nếu khi sử dụng với nồng độ lớn. Cơ thể không thể tự sản sinh Ethylene Glycol, vì vậy nếu Ethylene Glycol được tìm thấy trong máu, thì chất này chắc chắn phải được đưa từ bên ngoài vào.
Sau khi nhận được kết quả này, Bệnh viện Glennon đã báo với cảnh sát bang Missouri. Cảnh sát đến lục soát nhà Patricia, nhanh chóng tìm thấy hai túi chứa chất chống đông có thành phần chính là Ethylene Glycol được cất trong bếp. Một túi đã dùng hết hơn một nửa.
Sau đó, tình trạng của cậu bé Ryan trở nên khá hơn. Tuy nhiên, tòa án không cho phép bệnh viện trả Ryan về cho gia đình mà đưa tới trung tâm chăm sóc sức khỏe trẻ em của bang Missouri.
Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện Patricia còn có một người con khác, hiện 5 tuổi. Tuy nhiên bé không sống chung với Patricia mà được nuôi bởi chị gái Patricia. Chính quyền bang không cho phép Patricia nuôi đứa trẻ vì họ phát hiện thời điểm đó bé bị suy dinh dưỡng. Cô sinh bé khi còn quá trẻ, chưa đủ điều kiện về tài chính.
Trong thời gian Ryan ở tại trung tâm chăm sóc sức khỏe, Patricia được cho phép đến thăm con mỗi tuần một lần dưới sự giám sát của nhân viên y tế. Hai ngày sau lần thăm con thứ 6, Ryan bỗng nhiên có biểu hiện nôn mửa và khó thở. Một lần nữa, cậu bé được đưa vào Bệnh viện Glennon. Các xét nghiệm còn cho thấy nồng độ Ethylene Glycol trong máu thậm chí còn cao hơn lần trước: 911 mg/l.
Lần này mẫu máu được gửi tới một phòng thí nghiệm khác tại phòng nghiên cứu độc chất của Đại học St.Louis. Tại đây, các nhà khoa học sử dụng phương pháp Khối phổ nhằm xác định “chất lạ” trong mẫu máu. Lần này, họ cũng đưa ra kết luận tương tự, rằng Ryan đã bị ngộ độc Ethylene Glycol.
Mặc dù bình sữa mà Patricia cho Ryan uống vào lần thăm cuối cùng đã được rửa sạch và được pha trước sự giám sát của nhân viên y tế ở đây. Tuy nhiên, các công tố viên đã phát hiện ra rằng, nhân viên y tế này có rời đi một lúc trong khoảng thời gian Patricia thăm con. Họ cho rằng Patricia đã có thể tận dụng khoảng thời gian đó để đầu độc con trai.
Với những bằng chứng thu được, Patricia bị buộc tội “tấn công” trẻ em và bị bắt giam tạm thời chờ ngày xét xử.
Vì bị chẩn đoán rằng ngộ độc Ethylene Glycol, Ryan được điều trị theo nguyên tắc làm giảm tác động của Ethylene Glycol vào cơ thể. Tuy nhiên, sau một tuần điều trị, cậu bé không qua khỏi tình trạng này và tử vong. Tội trạng của Patricia chuyển thành giết người cấp độ 1.
Ba tháng sau, khi đang trong tù chờ phiên xử án, cảnh sát bất ngờ phát hiện ra Patricia đang mang bầu. Vào tháng 2/1990, Patricia sinh đứa con thứ hai tại một bệnh viện gần nhà tù. Patricia và chồng David đã đặt tên cậu bé là DJ.
Khi DJ vài tuần tuổi, cậu bé lại có những biểu hiện nôn mửa, co giật và khó thở mặc dù được nuôi trong trung tâm chăm sóc sức khỏe trẻ em bang Missouri và Patricia đang bị tạm giữ trong tù.
Lần này, DJ được đưa tới Bệnh viện St.Louis – bệnh viện mà lúc đầu Patricia đã định đưa Ryan tới. Tại đây, bác sĩ đã chẩn đoán rằng cậy bé mắc một chứng rối loạn trao đổi chất cực hiếm do gene - MMA. Hội chứng này khiến cơ thể không thể tiêu hóa thức ăn, đặc biệt là protein, và khiến sản sinh các chất gây độc trong máu.
Các nhà điều tra sửng sốt với kết luận này, và nghĩ rằng rất có thể Ryan đã mắc chứng bệnh tương tự. Xét nghiệm máu của Ryan được gửi cho hai phòng thí nghiệm độc lập, kết quả cùng cho thấy có chứa Ethylene Glycol. Việc khám nghiệm tử thi cũng cho thấy có tinh thể Calcium Oxalate trong não Ryan – một trong những tình trạng gây ra bởi việc nhiễm độc Ethylene Glycol.
Cùng với đó, trong phiên xử án của Patricia trước đây, luật sư bào chữa cũng không đưa ra được luận điểm minh chứng về giả thiết cái chết của Ryan gây ra bởi hội chứng MMA. Tòa án tuyên phạt Patricia tội giết người cấp độ 1 với án tù chung thân không được ân xá. Chồng Patricia sau khi nghe bản tuyên án đã suy sụp và ngất tại chỗ.
Sau khi vụ án được công bố rộng rãi trên các phương tiện truyền thông, hai nhà khoa học là tiến sĩ William Sly và tiến sĩ James Shoemaker thấy có chút hoài nghi. James Shoemaker – tiến sĩ chuyên ngành hóa sinh – giám đốc phòng nghiên cứu hóa sinh thuộc Đại học St.Louis nghi ngờ về phương pháp thử của chất Ethylene Glycol tại các phòng thí nghiệm. Ông tự thực hiện kiểm tra Ethylene Glycol, sử dụng lại phương pháp sắc ký khí mà phòng thí nghiệm SmithKline đã tiến hành.
Với lần thực hiện trên mẫu máu của Ryan, ông tìm thấy chất là Acid Propionic – có thời gian lưu rất gần với Ethylene Glycol. Chất này cũng có cấu tạo tương tự với Ethylene Glycol, sản sinh nhiều ở những bệnh nhân mắc hội chứng MMA. Điều tương tự cũng xảy ra khi thực hiện kiểm tra mẫu bằng phương pháp Khối phổ.
Để kiểm tra về giả thiết các phòng thí nghiệm có thể nhầm lẫn hai hợp chất này trong các xét nghiệm định tính, James đã gửi các mẫu chỉ chứa Acid Propionic mà không chứa Ethylene Glycole đến 7 phòng thí nghiệm tư nhân độc lập trong khu vực. 3/7 kết quả đã xác định mẫu xét nghiệm dương tính với Ethylene Glycol.
Gia đình Patricia nhanh chóng gửi thông tin này đến tòa án và yêu cầu phiên xét xử lại. Lần này, để làm rõ thêm các bằng chứng khoa học, cảnh sát bang Missouri đã phải nhờ đến Piero Rinaldo – chuyên gia hàng đầu thế giới về các bệnh rối loạn trao đổi chất ở Đại học Yale. Sau khi xem xét kĩ các tài liệu đã gửi, Piero đã có chung một kết luận với James Shoemaker, rằng hợp chất trong mẫu máu của Ryan thực chất là Acid Propionic chứ không phải Ethylene Glycol. Điều đó có nghĩa Ryan chết do hội chứng MMA - không phải do ngộ độc Ethylene Glycol.
Ngay sau kết luận của các nhà khoa học, cảnh sát bang Missouri đã họp báo, tuyên bố Patricia Stalling vô tội với cái chết của con trai mình. Toà án nhận đã đưa ra kết luận sai lầm do sự nhầm lẫn của các phòng thí nghiệm. Ngày 30/7/1991, Patricia được trả tự do.
Năm 1993, Patricia đã khởi kiện và được nhận khoản bồi thường hàng triệu USD từ Bệnh viện Glennon và hai phòng thí nghiệm tư nhân đã đưa ra kết luận sai khiến cô phải ngồi tù oan trong hai năm.