![]() |
Nhà văn Nguyễn Ngọc Tư. |
- Viết truyện ngắn, cái gì là khó nhất đối với chị?
- Lúc viết, tôi thường để ý đến nội dung câu chuyện, và có ý nghĩ phải để cho các câu truyện gắn bó từ đầu đến cuối, không biết cái đó có phải là một phần của kỹ thuật không?
Tôi sợ viết phần vào đầu, bởi diễn biến toàn bộ câu chuyện hoàn toàn ảnh hưởng và bị chi phối ở cái phần mào đầu ấy. Đặc biệt tôi thích viết kết và muốn sáng tạo, thêm hay dừng ở đâu cũng được.
- Chị thích kết truyện theo kiểu nào?
- Lúc mới viết truyện, tôi thường thích những cái kết có hậu. Sau này tôi thấy rằng, những cái kết không có hậu hoặc bỏ lửng thường để lại ấn tượng đặc biệt trong lòng độc giả và buộc họ phải suy nghĩ theo những chiều hướng khác nhau. Điều đó làm họ nhớ những câu chuyện của mình lâu hơn.
- Chị nghĩ gì về thành công mình đạt được?
- Trước khi viết truyện ngắn đầu tiên, tôi đơn thuần là một cô gái nông dân, bỏ dở học hành, ở nhà nấu cơm nuôi ông ngoại, chăm sóc vườn rau, chiều chiều cắt rau cho má đi bán chợ đêm. Đến bây giờ tôi vẫn làm việc ấy mặc dù không thường xuyên. Tôi vẫn không nghĩ mình đã là nhà này, nhà nọ, cũng như biết đâu sẽ đến một lúc nào đó tôi sẽ không viết văn được nữa thì sao.
- Chị tin vào sự may rủi của số phận ?
- Tôi tin vì tôi là một người may mắn. Viết truyện ngắn đầu tiên đã được in ở Tạp chí Văn nghệ Cà Mau. Sau này, tôi tham gia cuộc thi Văn học tuổi 20 của NXB Trẻ và được giải nhất, đó là một niềm vui lớn bất ngờ mà lúc tham dự không bao giờ nghĩ tới. Tôi là một cây bút có thế nào viết thế ấy, nghĩ sao viết vậy. Có lẽ vì sự hồn nhiên đó mà Ban giám khảo cũng như người đọc dành cho sự ưu ái chăng?
- Chị sẽ giữ phong cách cũ trong các truyện ngắn của mình?
- Tôi cũng không chắc lắm vào điều đó. Tôi nghĩ văn chương phải tự nhiên mới dễ đi vào lòng người, mình nêm gia vị nhiều quá sẽ trở nên giả tạo, mà văn chương giả tạo thì nhận ra ngay. Có lẽ văn phong của tôi cũng sẽ thay đổi theo từng giai đoạn. Bây giờ đọc lại tập Ngọn đèn không tắt, tôi không hiểu sao ngày xưa mình lại viết hồn nhiên được đến thế!
- Tác phẩm mới nhất của chị có tựa đề là gì?
- Nước chảy mây trôi, in ở NXB Văn Nghệ TP HCM. Thực ra đây là tập nửa truyện, nửa bút ký, mới “ra lò” được vài ngày. Tôi thích viết bút ký, vì đó là những điều có thật trong gia đình tôi, và tôi viết bằng tất cả cảm xúc của mình.
- Sau những thành công trong truyện ngắn, chị có định ra mắt tiểu thuyết đầu tiên?
- Chắc còn lâu lắm. Tôi luôn nghĩ viết tiểu thuyết không đơn giản chút nào. Phải có một sự tích lũy nhất định nào đó thì mới đứng lại trong lòng người được. Tôi vẫn đang cố gắng đọc, học hỏi, thu nạp để không bị lùi xa bạn bè quá, vì thực sự ở chỗ tôi, nguồn sách cực kỳ hiếm. Đó cũng là một sự thiệt thòi lớn.
- Sức hấp dẫn của các giải thưởng đã bao giờ làm chị quên mất thiên chức người phụ nữ trong gia đình?
- Nếu phải hy sinh gia đình vì văn chương thì tôi thấy không đáng. Tôi vui sướng vô cùng vì có một truyện ngắn được độc giả yêu mến, nhưng cũng hạnh phúc không kém khi nghe một tiếng gọi mẹ của đứa con trai, hay một lời an ủi động viên của chồng. Tôi viết văn mọi lúc mọi nơi, bất cứ lúc nào có cảm hứng và thời gian rỗi, nhưng vẫn không quên thiên chức của một người phụ nữ trong gia đình.
(Theo Hà Nội Mới)