Sinh năm1970, Ngọc Anh là con cả trong một gia đình ở xã Thọ Nghiệp, huyện Xuân Thủy, Nam Định. Lên 3 tuổi, sau một cơn sốt giật, Ngọc Anh bị liệt cả hai chân. Từ đó, phải dùng hai bàn tay để di chuyển, nhưng anh chẳng nề hà bất cứ công việc nào, kể cả đi học. Qua hết các cấp với thành tích xuất sắc ở hầu hết các năm, anh thi và trúng tuyển ĐH Mỹ thuật Hà Nội, tốt nghiệp năm 1992. Tuy nhiên, ước vọng của chàng trai tật nguyền này vẫn là xây dựng một ngôi trường, một công ty cho những người khuyết tật tự học tập, lao động, nuôi sống nhau.
Để học thêm kinh nghiệm quản lý và kinh doanh, anh xin một chân trực điện thoại cho Công ty Đào tạo và ứng dụng tin học ITAC - Hội Tin học Việt Nam. Những lúc rảnh, anh thường đến làng SOS, Trung tâm dạy nghề nhân đạo cho trẻ khuyết tật ở các tỉnh phía bắc để học hỏi thêm cách thức quản lý, tổ chức, áp dụng với đối tượng đặc biệt này, kể cả cách ứng phó mỗi khi bệnh tình của họ tái phát.
Đầu năm 2000, anh bán phần đất bố mẹ chia, rủ thêm 4 người lên Hà Nội lập Công ty Cổ phần phát triển việc làm và hỗ trợ người khuyết tật. Cơ sở này đặt tại F361 tập thể An Dương, quận Tây Hồ, rộng 200 m2. Trong đó, anh bố trí một phòng học vẽ, một phòng học may, một phòng khách, còn lại là các phòng ngủ và bếp. Gần 70 em khuyết tật được anh đưa đến đây học, phần lớn là con em bộ đội bị nhiễm chất độc da cam, một số bị khuyết tật bẩm sinh, gia đình khó khăn, không nơi nương tựa.
Các trò nhỏ thường xuyên đau ốm, anh lại là người hộ lý tận tâm. Ngoài việc kiếm mối hàng cho các em gia công, anh còn là thầy giáo của lớp vẽ. Đến nay, anh đã đào tạo nghề may cho gần 60 trẻ khuyết tật, có em thu nhập 400.000 đồng/tháng. Công ty của anh đã mở thêm chi nhánh ở Đông Ngạc, Từ Liêm (Hà Nội). Ở cơ sở này chỉ có 40% là trẻ khuyết tật, còn lại là có bố mẹ mắc bệnh phong. Các em được dạy nghề và bố trí việc làm ngay tại công ty.
Bận rộn với công việc hàng ngày, Ngọc Anh hầu như chẳng có thời gian để lo chuyện riêng cho mình. Anh tâm sự, chưa nghĩ đến gia đình riêng mà muốn làm được điều to tát hơn, xây dựng một gia đình lớn cho những người khuyết tật, ở đó các em biết sống, biết yêu thương và đùm bọc nhau.
(Theo Thế Giới Mới)