Tôi là tác giả của bài viết Nhặt 5 triệu đồng, trả người mất không được một lời cảm ơn. Thật tâm, tôi chỉ muốn nói lên sự hụt hẫng của mình khi thấy thái độ của cậu sinh viên đó sau khi nhận được tài sản mà thôi.
Nói thật với các bạn, lúc nhặt được cái ba lô chứa bóp tiền và điện thoại ấy, về đến nhà tôi mở ra biết là của một cậu sinh viên. Tôi đã hình dung ra cậu ấy giờ đang rất khốn khổ và buồn bã khi phát hiện giỏ đồ của mình rớt đâu mất.
Tôi nghĩ cậu ta sẽ lo lắng đến rạc người nếu như số tiền kia dùng để đóng học phí, là số tiền mà ba mẹ cậu ở quê phải làm lụng vất vả, dành dụm mãi mới đủ gửi cho cậu. Thậm chí tôi còn nghĩ số tiền trên là đồng tiền do chính cậu sinh viên phải đi làm thêm tối ngày hoặc đi dạy kèm mà có.
Vì cũng từng trải qua thời sinh viên vất vả nên tôi hiểu được tâm lý của người không may bị mất tiền. Một người cháu của tôi bây giờ cũng thế, ngoài giờ học chính quy, cháu chịu khó đi làm thêm để kiếm thêm chút tiền tiêu xài và trang trải cuộc sống sinh viên. Những đồng tiền ấy với sinh viên đáng quý biết bao.
Tôi lo nghĩ cậu sinh viên ấy sẽ đổ bệnh và sợ hãi, thế nên tôi đã tìm cách báo tin nhanh nhất để cậu bé ấy khỏi lo lắng và buồn rầu. Vậy mà hành động cậu nhìn tôi dò xét, lạnh lùng lấy tiền ra đếm đi đếm lại khiến tôi khó chịu vô cùng.
Hành động đó như ám chỉ xem tôi có rút bớt đồng nào của cậu ta không thì phải. Tôi càng sửng sốt hơn khi cậu ta đếm xong thì quay đi một mạch không có một lời cám ơn. Tuy người cha luôn miệng cám ơn nhưng tôi vẫn thấy buồn vì hành động của một thanh niên trẻ có ăn học đàng hoàng.
Thật lòng, tôi không cần lời cám ơn của cậu sinh viên trên nhưng quả thật tôi rất giận vì ngược với những phán đoán của con gái tôi. Tôi đã hy vọng qua câu chuyện này sẽ dạy cho cháu bài học về lòng tốt, cách ứng xử với người lớn. Tuy nhiên, những gì diễn ra ngược lại hoàn toàn.
Con gái tôi hiện học lớp 8. Hôm ấy, trước khi bố con cậu sinh viên tới lấy lại chiếc ba lô, cháu đã nói với tôi: “Mẹ ơi chắc anh ấy sẽ vui lắm khi nhận lại được đồ của mình mẹ nhỉ? Nếu ba mẹ anh ở quê mà biết anh đánh mất số tiền đó thì buồn và la mắng anh nhiều lắm”.
Ai dè, người mất tiền và tài sản lại là cậu ấm quá lạnh lùng, vô cảm. Nhưng không sao, tôi cũng có cơ hội dạy thêm cho con văn hóa ứng xử thực tế mà không phải lý thuyết suông. Tôi chỉ tội cho người cha vì đó là một người đàn ông rất hiền lành, chân phương.
>> Xem thêm: Thanh niên nhặt điện thoại xịn, đuổi theo trả lại người mất
Chia sẻ bài viết của bạn về văn hóa ứng xử người Việt tại đây.