![]() |
Ông Thành bên con ngựa Thuận Linh |
Trại ngựa trên đường Tạ Quang Bửu (quận 8) có người đàn ông trung niên thấp đậm tên Nguyễn Văn Thành. Trong một lần đi chơi Đà Lạt, ông mua con ngựa tên Kim Xuyến, rồi đổi tên thành Misa để đem dự thi. Sau khi con Misa thắng “độ” nhiều trận, ông Thành “tậu” thêm Misa 1, Misa 2, Misa 3, Thuận Linh, Phương Thảo, Xích Tu Long... Bây giờ số ngựa trong trại đã lên tới 15 con.
Ông Thành cho biết, để có một chiến mã thi đấu tại các kỳ đua ngựa, không những người nuôi ngựa phải... có tiền (giá của mỗi con ngựa đua loại thường thường cũng lên tới 100 triệu đồng), mà còn phải bỏ công chăm sóc rất công phu. Từ lúc ngựa lọt lòng mẹ cho đến khi đủ tuổi đua, phải mất từ 2 năm rưỡi đến 3 năm.
Chỉ riêng thức ăn cho ngựa gồm lúa và cỏ cũng phải có chế độ đặc biệt. Đối với ngựa đua, chỉ cho ăn cỏ mật, cỏ chỉ sương. Còn ngựa nái, ngựa non thì cho ăn cỏ tây long. Cỏ sau khi cắt hoặc mua về phải rửa thật kỹ, đặc biệt là không để cho bất cứ ai ngồi hoặc nằm lên cỏ vì có hơi người lẫn vào, ngựa sẽ... bỏ ăn.
Chỉ vào con tuấn mã có bộ lông óng mượt màu vàng đen đang gặm cỏ trong chuồng, ông Thành nói: “nó là Xích Tu Long, thuộc nhóm 4, mỗi ngày ăn 10 kg lúa, chưa kể cỏ”. Trung bình mỗi tháng chi cho một ngựa đua là 3 triệu đồng. Khoản chi phí khá lớn, nhưng giải thưởng (giải nhất) cũng không quá 10 triệu đồng. Tuy vậy, ông Thành cho rằng, đối với người chơi ngựa đua, chủ yếu là lòng đam mê.
Do giá trị của ngựa đua khá cao, nên những trại nuôi ngựa đua thường nuôi kèm ngựa nái để sinh sản. Ngựa nái thường là ngựa đã “về hưu” và được phối giống ở trường đua Phú Thọ. Giá mỗi lần “phối” là 1,5 triệu đồng, nhưng tỉ lệ ngựa nái “đậu thai” rất thấp (khoảng 3%-4%). Do vậy mỗi khi “nái” nhà nào “đậu thai” coi như chủ ngựa đó... trúng số, và mở tiệc ăn mừng.
Thời gian chăm ngựa mang thai cũng khá phức tạp (11 tháng), lúc này chế độ ăn uống dành cho ngựa được thay đổi tùy theo thời tiết. Đối với ngựa con mới ra đời khoảng một giờ đồng hồ, cũng phải tập cho nó bú mẹ bằng cách bóp miệng rồi lấy sữa ngựa mẹ xoa lên mõm để quen mùi. Ông Thành kể, năm ngoái con ngựa nái nhà ông có thai, do không tính kỹ ngày tháng phối giống, ông phải ngủ cạnh chuồng suốt mấy tuần liền để canh ngựa đẻ.
Trước đây, trong trại ngựa của ông Thành có con PêLê không những đẹp về dáng, mà thể lực rất tuyệt vời. Khi nó mới 2 tuổi, ông đem đi thi và đoạt ngay giải nhất. Nhưng cũng con ngựa này đã làm ông phải khóc: “Khi con “Pê lê” bị... chó cắn, tôi đã tìm tới nhiều “thầy” để chữa trị, nhưng cuối cùng cũng bó tay để nó... ra đi. Dạo đó tôi đã mất ăn, mất ngủ cả tháng trời. Thậm chí nhiều đêm ngủ mớ cứ gọi tên ngựa.
Ông Thành nhắc lại chuyện xưa mà giọng vẫn nghèn nghẹn. Đối với người nuôi ngựa, mỗi con ngựa trong chuồng được họ coi như một người thân không thể thiếu trong gia đình. “Chỉ cần nhìn thấy ngựa mạnh khỏe, những âu lo, muộn phiền sẽ tự nhiên tan biến”, ông Thành tâm sự.
(Theo Người Lao Động)