Chồng tôi có cô em gái, bố mẹ anh là công chức đã nghỉ hưu ở quê. Trước khi quen và lấy tôi, bố mẹ chồng mua cho hai anh em căn chung cư nhỏ ở Hà Nội. Chồng tôi đóng góp một phần và tự sắm sửa đồ đạc. Trước cưới, tôi hẹn em chồng đi ăn để tình cảm chị em thắm thiết. Em lại nói một số câu nói khiến tôi suy nghĩ, ví dụ hỏi cưới xong anh chị ở đâu (trong khi đã có căn chung cư)? Rồi mẹ anh trách tôi không hỏi han xem nhà trai đã chuẩn bị cưới như thế nào.
Thời gian đầu sau cưới, chúng tôi sống với em chồng. Rồi cơ quan xa nhà, em định ra riêng, chúng tôi khuyên em nên nghĩ kỹ và nói trước với bố mẹ. Đúng lúc vợ chồng tôi đi tuần trăng mật thì em nói với bố mẹ, bố chồng gọi điện trách con trai, nói anh phải nhắc nhở vợ, chị em phải đoàn kết. Mọi lỗi lầm lại đổ lên tôi làm chuyến đi mất vui, trong khi em có thể chờ chúng tôi về rồi nói với bố mẹ cũng được.
Em chồng ra ngoài ở, không nói sẽ về thường xuyên nên chồng tôi nói cắt thẻ xe chung cư của em. Em nói với bố mẹ, như thế khác nào đuổi em đi, làm không khí giữa nhà chồng và vợ chồng tôi càng thêm căng thẳng, bố mẹ chồng nghĩ tôi xui anh. Từ đó ông bà càng thêm bực bội và không hài lòng với tôi, áp đặt và kiểm soát cuộc sống chúng tôi. Về quê chúng tôi cũng bị bố mẹ chồng bóng gió chuyện nhà cửa khiến tôi vô cùng ngột ngạt. Nhiều lúc tôi chỉ muốn về nhà bố mẹ đẻ ở ngoại thành Hà Nội, bố mẹ cho tôi mảnh đất, lúc nào về xây nhà cũng được.
Tôi có học hành tử tế, công ăn việc làm ổn định, không làm gì hỗn hào trái với luân thường đạo lý mà hở chút bố mẹ chồng lại không hài lòng, làm gì cũng phải báo cáo ông bà. Trong thời gian sống cùng em chồng, em để ý tôi rồi kể với mẹ chồng, nói những câu thiếu ý tứ và áp đặt tôi.
Kiểm soát về mặt cuộc sống chưa đủ, bố mẹ chồng còn kiểm soát chúng tôi về mặt con cái. Mới cưới, chồng tôi lại thường xuyên công tác xa nhà, tôi chưa đậu thai mà ông bà bóng gió phải đi khám xét chữa trị, để lâu rồi khó có con. Đến khi tôi có bầu rồi, ông bà lại khá thờ ơ. Mẹ chồng còn nói chuyện với mẹ tôi vài điều khiến tôi không gài lòng, rồi so sánh tôi với bạn gái cũ của chồng, nói tôi bớt ỷ lại, đừng dựa dẫm vào chồng. Chồng không có động thái bảo vệ vợ, còn bảo bề trên nói thì cứ biết nghe. Tôi không chịu được đòi về nhà mẹ đẻ, bực tức quá nên nói thích thì ly hôn đi, chồng lại nói: "Đứa con này có hay không cũng được" làm tôi chết lặng. Đêm đó tôi đã lẻn về nhà mẹ đẻ trong tâm trạng sốc và buồn vô cùng.
Chiều hôm sau chồng đón tôi về. Hôm qua chắc tôi càu nhàu hơi nhiều nên anh nóng giận, mẹ đẻ cũng khuyên tôi nên về. Sau chuyện đó tôi vẫn buồn một thời gian và hay khóc về đêm, chồng đã nói chuyện với mẹ vài điều bà làm chưa đúng. Mẹ chồng cũng dịu giọng hơn và bình thường nên mọi chuyện dần trôi qua. Tôi mang bầu bé trai, ông bà nhiều lúc vẫn hay dò hỏi, áp đặt một số chuyện nhưng đã đỡ hơn và cũng gửi đồ xuống bồi bổ cho mẹ con tôi. Chồng cũng hiểu và chăm tôi hơn. Tuy nhiên đến giờ tôi vẫn chưa thực sự thoải mái với gia đình chồng, đôi lúc những chuyện xảy ra lại lướt qua đầu làm tôi buồn bực nhiều. Làm sao để thoát ra khỏi tình cảnh này? Tôi sắp sinh, sau này có con không biết có những va chạm gì nên mong được mọi người tư vấn.
Hạnh
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc.