Nghiêng đầu tựa vào khung cửa sổ trên chuyến xe buýt thưa thớt cuối ngày, tôi chọn được một góc yên tĩnh ngồi xuống, bắt đầu thả những dòng suy nghĩ không đầu không cuối tít tận miền cực lạc nào đó. Tôi chẳng buồn quan tâm những hình ảnh thu lượm được của đôi mắt đang hướng vô định về khoảng không gian bên ngoài khung cửa, thật chẳng liên quan gì đến nhau.
Xe lăn bánh, mọi thứ cứ nhẹ nhàng từ từ trôi qua theo từng vòng quay chậm rãi, có loáng thoáng chút mệt mỏi. Ừ, chắc vì ai trên chuyến xe này đều ban phát sức sống của mình cho cả một ngày dài để khi họ lên chiếc xe quay về nhà chút sức sống cuối cùng đành ích kỷ dành cho mình chẳng thể chia sẻ ra bên ngoài. Nghĩ đến đó, tôi chợt cười trừ vì chính mình cũng là một trong số những kẻ ích kỷ, đến cả chiếc xe tội nghiệp cũng chẳng buồn quan tâm.
“Ghé trạm kế bác tài ơi” - tôi nói vọng rồi xách chiếc túi ra cửa chờ. Xe dừng, cánh cửa ì ạch mở ra, chợt đập vào mắt tôi là hình ảnh hoàn toàn trái ngược không khí ảm đạm bên trong chiếc xe này, gì nhỉ, một gian hàng bán áo dài cho trẻ em trên lề đường tấp nập, ồn ào và ấm áp. À, vị Tết, mùi Tết quê hương của cả thành phố như tụ lại duy nhất một điểm này, tôi nghĩ vậy! Ngơ ngác nhìn chăm chú như những cô cậu nhóc lần đầu được thấy những bộ đồ đẹp đẽ tôi quên mất mọi không gian xung quanh mình cho đến khi tiếng cô soát vé vang lên tôi mới giật mình bước xuống xe và đôi chân vô thức tiến về quầy hàng.
![10014611-554513814651216-81381-8700-7178](https://vcdn1-giadinh.vnecdn.net/2015/02/11/10014611-554513814651216-81381-8700-7178-1423626725.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=8G9iA35CYKziC_Tuwx4V2Q)
Tết là dịp bạn dành toàn bộ tâm trí mình cho người thân.
Tôi tỉ mẩn ngắm nghía từng bộ, từng thớ vải trong lòng bỗng trào lên một cảm giác khó tả. Tay tôi đưa lên nhưng chưa kịp chạm vào đã vội thu về vội vàng quay lại trạm xe buýt. Có chút luyến tiếc cái không gian ấy nhưng tôi chẳng dám nghĩ đó là của mình, bước lên một chiếc xe mà chính tôi còn chẳng biết số xe, chẳng biết nó sẽ đi về đâu. Có lẽ tôi đang bỏ trốn vì sợ, sợ mình nhận ra rằng Tết đang đến rất gần, rất rất gần và nó thật kinh khủng khi tôi biết rằng mình phải đón Tết ở thành phố quen mà lạ này.
Tôi chẳng nhớ mình đã vô thức cười bao nhiêu lần, đã ngoái đầu nhìn lại một cảnh sắc đặc biệt bao nhiêu lần cho đến khi tim tôi đập nhanh tới nỗi nó khiến chân tôi bước xuống xe tự hòa mình vào dòng người. Nhưng chính lúc này, tội chợt nhận ra cái tôi thấy qua khung cửa và cái tôi cảm nhận ngay bây giờ thật khác biệt. Vẫn không khí ấy, vẫn những con người ấy nhưng sao trong tôi lại dâng nên một cảm xúc khó tả buồn, lạc lõng, mong ước.
![482553-421335624635703-1846588-7423-6291](https://vcdn1-giadinh.vnecdn.net/2015/02/11/482553-421335624635703-1846588-7423-6291-1423626725.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=RX7xTT-f2K0EXWCKPBTuzQ)
Chia sẻ vị tết với bạn bè là cách hay để bạn nhân thêm hạnh phúc cho mình và người bạn quan tâm.
Ừ, tội chợt lặng người khi nhận ra cái tôi thấy trên xe là không khí Tết nhưng cái tôi cảm nhận bây giờ là không khí đoàn viên sum vầy - thứ mọi người ao ước - cả tôi. Ừ nhỉ, Tết gần đến, ai cũng vội vã về nhà để cùng nhau trải qua từng phút từng giây quý báu; ừ nhỉ, Tết gần đến, ai cũng mong được góp chút hạnh phúc của mình cho người thân; ừ nhỉ, Tết gần đến, và mỗi người chúng ta đều biết rằng mùa đoàn viên cũng đến gần. Tôi bần thần tách mình khỏi dòng người, leo lên một chuyến xe buýt khác và không nhìn đường phố nữa, tôi dành phút giây này cho những suy nghĩ riêng mình. “Mẹ à, con nhớ mẹ, nhớ cả nhà nhiều” tôi bất giác gọi cho mẹ và nói một câu sến súa đến lạ kỳ, nhưng thay vì đùa lại như mọi ngày mẹ im lặng rồi lại nói với tôi bằng một giọng ngọt ngào nhất rằng, nhà mình đang đón Tết như thế nào, chuẩn bị ra sao, mẹ gieo vào tôi vị Tết quê nhà… Bất chợt lòng tôi dịu hẳn, nói chuyện với mẹ cả đoạn đường cho đến khi mẹ bảo “cả nhà chuẩn bị xong hết rồi, thiếu mỗi con…”. Lúc này, nước mắt tôi tự rơi, gác máy, suy nghĩ mông lung. À đây rồi, cảm giác này, tôi nghĩ mình đã tự tìm ra Tết của mình, dù cái Tết ấy không sinh động, dù cái Tết ấy chỉ toàn tiếng mẹ nói, dù cái Tết ấy không hẳn là hoàn hảo nhưng tôi chắc rằng đó sẽ là cái Tết ấm áp hạnh phúc nhất.
![10408995-554513791317885-56366-4881-7050](https://vcdn1-giadinh.vnecdn.net/2015/02/11/10408995-554513791317885-56366-4881-7050-1423626725.jpg?w=680&h=0&q=100&dpr=1&fit=crop&s=_P-oixgx_cYqGXVUNUv32Q)
Càng lớn, khi phải đón tết xa nha tôi càng mong mình được quay về ngày bé để đón tết trong vòng tay gia đình
Giữa cái thành phố rộng lớn mà quá đổi vô tình này, ai cũng sẽ có phút cảm thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn khi tết đang gần, tôi cũng vậy. Nhưng lúc đó chỉ cần được nghe giọng của người thân bên mình mọi cảm giác đều dần tan biến, lòng nhẹ lại và tim bạn sẽ đón được những giai điệu Tết gần kề. Hãy đón một cái Tết xa nhà theo cách riêng của bạn, bởi Tết là mùa của hạnh phúc, mùa của tình thân và tôi tin chắc rằng chẳng gì ngăn nỗi tình cảm mãnh liệt từ trái tim bạn hướng đến gia đình bởi đó là thứ tình cảm thiên liêng nhất của cuộc sống này.
Trần Hoàng Trinh
Cuộc thi viết "Tết đoàn viên" do nhãn hàng dầu ăn Neptune phối hợp cùng VnExpress tổ chức (từ 12/1 đến 15/2) là nơi để độc giả chia sẻ, gửi gắm tâm tư, nỗi niềm của mình khi phải xa nhà vào dịp Tết, qua đó nhấn mạnh giá trị truyền thống của gia đình Việt cùng thông điệp "Về nhà đón Tết, gia đình trên hết". Bài dự thi được thể hiện dưới dạng text tối đa 1.000 từ, bằng tiếng Việt, có dấu, font Unicode, kèm theo 3 hình ảnh minh họa hoặc video có thời lượng không quá 3 phút, định dạng flv hoặc mp4, kèm theo tiêu đề phản ánh nội dung câu chuyện. Người dự thi tải video lên Youtube rồi gửi đường link cho VnExpress. Gửi bài dự thi tại đây. |