Tôi năm nay 25 tuổi, quen anh được 3 năm khi cả hai đứa đều là sinh viên năm thứ tư. Thời gian trôi qua, đến hôm nay tôi và anh đã đi làm. Anh đến với tôi bằng sự chân thật mộc mạc và giản dị, những buổi đi chơi hẹn hò chỉ có chiếc xe đạp và chai nước lọc mang theo sẵn. Anh không khoe mẽ, ra vẻ hay tặng những món quà xa xỉ giống như những người khác. Chính vì vậy tôi cảm mếm và nhận lời yêu anh từ đó. Nếu cuộc sống cứ êm trôi như vậy thì có lẽ tôi đã không buồn và lo lắng cho tương lai mình như thế này.
Càng gần đây, hay chính xác hơn là sau một năm rưỡi yêu nhau, qua sự tìm hiểu và cũng nhiều lần anh buồn chuyện gia đình nên tâm sự với tôi, gia đình anh không hạnh phúc và vô cùng khó khăn. Nhà anh có 3 anh em, anh là con thứ hai trong gia đình, người duy nhất ăn học đàng hoàng. Đại gia đình anh bên nội ông bà anh em đều không hòa thuận, mọi người sống với nhau bằng mặt và không bằng lòng, chính anh cũng không yêu quý dòng tộc bên nội của mình và còn buông những lời không tốt về họ.
Gia đình nhỏ của anh cũng rất buồn, ba mẹ bất hòa, ba luôn rượu chè, không lao động làm việc từ nhiều năm nay. Nhà anh thuê một mặt bằng nhỏ ở thị trấn để buôn bán văn phòng phẩm, sách giáo khoa, ba đã không đi làm lại còn rượu chè và hay lấy trộm tiền từ quán tạp hóa này để trốn đi uống rượu, mỗi lần uống rượu lại đập phá, gây chuyện và đánh đập mẹ. Mọi chuyện lớn nhỏ gì trong nhà đều do một tay mẹ anh gánh vác. Buồn lại thêm buồn, người anh trai của anh trước đó không chịu học hành làm ăn, đi theo bạn bè xấu rủ rê, chơi bời lêu lổng, trộm cắp rồi nợ nần để ăn chơi. Tới khoảng tháng 3/2012, anh ta bỏ hẳn nhà đi trước sự khuyên răn của gia đình và người mẹ khắc khổ. Anh ta đi theo một cô gái ăn chơi, có con với cô ta và bị dính vào một vụ buôn bán ma túy, bị phạt 7 năm tù.
Cùng lúc đó mẹ anh bị bệnh về mắt phải mổ, được hơn một tháng thì trong khoảng thời gian mẹ không ở nhà quán xuyến và canh chừng, ba lại tràn ngập trong rượu chè và tái phát bệnh tâm thần, mẹ về viện cũng là lúc ba anh phải đưa vào bệnh viện tâm thần của tỉnh. Gia đình anh cứ tiếp nối nhưng khó khăn, căn nhà đang ở mỗi lần bão gió những mảng tường lại thi nhau rơi. Tôi biết được đều là trong những lúc tâm trạng túng quẫn, anh cảm thấy tủi thân và không còn ai làm chỗ dựa, tin tưởng tôi và cũng là cách tháo gỡ lòng mình nên gọi điện tâm sự cho tôi nghe.
Anh có một cô em gái kém tôi 3 tuổi. Cô bé không đi học cấp, ở nhà lấy chồng sinh con. Em gái của anh lớn người nhưng tính cách và cách cư xử đậm chất giang hồ, điều đáng nói là cô ta rất thờ ơ và vô tâm với nhưng sự việc xảy ra chính với gia đình mình. Trước hoàn cảnh của gia đình anh như vậy, tôi có lúc yếu lòng và buồn bã, rồi nghĩ phải mạnh mẽ và tin tưởng vào người mình yêu, thông cảm chia sẻ và hiểu anh hơn. Từ ngày hai đứa ra trường, tôi may mắn tìm được việc làm ổn định và thu nhập tạm ổn, làm theo năng lực hưởng theo năng lực, mới ra trường hơn một năm nhưng tôi cố gắng cày ngày cày đêm, không có đến cả thời gian đi chơi nghỉ ngơi ngày cuối tuần, một tháng tôi thu nhập cũng được khoảng 600-700USD, có tháng cao điểm 1.000USD.
Còn anh từ ngày ra trường kém may mắn hơn tôi nên đã phải vất vả nhảy hết công ty này tới công ty khác, tháng làm tháng không, lương 3-4 triệu, thu nhập rất bấp bênh. Tôi cũng không vì thấy anh như vậy mà nản chí vì hiểu thời buổi kinh tế khó khăn như thế này xin được một công việc như ý không phải dễ. Tôi cứ chờ đợi và thỉnh thoảng vẫn giúp đỡ anh về cả tinh thần lẫn tiền bạc, để anh có thể trang trải đủ cuộc sống của mình, nhưng cứ chờ hoài chờ hoài mà vẫn thấy tương lai mù mịt quá, công ty nào anh cũng nói là áp lực rồi môi trường không hợp này kia. Công việc anh vẫn bấp bênh, làm không đủ tiền trang trải, tiền ăn và tiền phòng trọ. Anh luôn nói với tôi hãy tin ở anh, đợi 2, 3 năm nữa chắc chắn sẽ thành công, nhưng tôi vẫn buồn lắm.
Đã thế còn tiền đi đi lại lại giữ Sài Gòn và Hà Nội để lo việc ma chay cho bà ngoại và công việc gia đình, bố mẹ đau ốm, rồi tiền gửi về quê mỗi lẫn mẹ gọi điện nói chỗ này đòi nợ gấp, chỗ kia cần tiền ngay, anh trai trong tù thỉnh thoáng lại gọi điện nhắn tin mua hộ thẻ nạp điện thoại… những lần như thế chuyện tiền nong đều do một tay tôi lo liệu giúp đỡ. Gia đình tôi cũng không khá giả hơn anh là mấy, hiện với mức thu nhập của tôi có được, hàng tháng tôi phải nuôi một em gái ăn học ngoài Hà Nội, gửi về quê phụ mẹ hàng tháng, gom góp tiền trả nợ tiền vay vốn sinh viên và tiền vay nợ một vài khoản của gia đình cho việc nuôi 3 chị em ăn học trước đây.
Đa số những lần đi chơi, hẹn hò mua sắm đều do tôi trả tiền và quyết định. Nhiều lúc vì quá áp lực chuyện tiền bạc tôi cảm thấy mệt mỏi và chán nản vô cùng. Tôi cũng nghĩ cuộc sống con người không ai biết trước được điều gì, thấy anh cũng giống tôi, có chí, là người vượt khó và trụ cột, niềm hy vọng của gia đình, vì vậy tôi luôn trân trọng và hiểu tình cảm của anh, yêu anh nhiều hơn. Năm nay tôi 25 tuổi, cũng không còn quá nhỏ nữa, đã đến lúc nói tới chuyện hôn nhân gia đình, giờ nói thật rất khó để tôi có thể mở lòng tìm hiểu và yêu ai đó khác. Anh tới với tôi không có gì cả ngoài tấm chân tình.
Một mặt hoàn cảnh gia đình anh như vậy, mặt khác anh lại là người theo Thiên Chúa Giáo, còn tôi thì không. Gia đình tôi chỉ có 3 chị em gái, việc thờ cúng sau này rất có thể sẽ là do tôi đảm nhiệm. Như đã nói hiện giờ tôi là trụ cột và người được gia đình tin tưởng nhất trong 3 chị em ). Nếu lấy anh, tôi sẽ phải theo nghi lễ bên chồng mà không được thờ cúng như bên gia đình mình. Tôi rất lo lắng và băn khoăn cho tương lai. Bạn bè cùng trang lứa rất nhiều người kiếm tiền không bằng tôi, không xinh đẹp giỏi giang như tôi, nhưng họ xây dựng gia đình và có vẻ đầy đủ hạnh phúc.
Tôi chỉ muốn đi làm lương tháng 3-4 triệu, chẳng phải lo nghĩ, trang trải mọi chuyện tiền nong lớn nhỏ, nhiều lúc thèm muốn cảm giác được người yêu bao bọc cho tôi dù là chút ít, chứ cứ như lúc này đây, người ta được người yêu dẫn đi ăn hay mua đồ, còn tôi toàn ngược lại, thấy anh đi làm chưa có quần áo lịch sự mặc tôi lại mua tặng anh một vài bộ đồ. Không phải tôi ích kỷ so bì chuyện hơn thua tiền bạc nhưng thực sự nhiều lúc thấy rất tủi.
Về mặt gia đình, tôi cũng tâm sự hết chuyện gia đình anh với bố mẹ, chị và em gái. Ba mẹ tôi tỏ vẻ không đồng ý, mẹ phân tích cho tôi: Bỏ qua chuyện giàu nghèo sướng khổ trong lúc này, nhưng anh ấy còn một người anh “siêu quậy”. Bảy năm sau khi ra tù, nếu anh ta nghiện sẽ lại quấy rối anh chị em và ba mẹ của anh ta thôi. Vì vậy nếu tôi xác định lấy anh, ba mẹ tuy không vui nhưng vẫn tôn trọng sự lua chọn của tôi. Ngoài việc không thể thờ cúng ba mẹ tổ tiên sau này, tương lai cuộc sống của tôi sẽ rất cực khố, vì với tính cách của tôi và anh hiện tại, sau này tôi sẽ là trụ cột trong gia đình và còn phải gánh rất nhiều: ba mẹ chồng không có nhà ở cẩn thận chắc chắn, một ba chồng suốt ngày rượu chè và mắc bệnh tâm thần, mẹ chồng yếu ớt bệnh tật rồi vô số những hệ lụy khác.
Người ta nói: “Đời người con gái khi lấy chồng giống như một canh bạc”, giờ tôi thực sự thấy rất buồn và lo lắng cho tương lai của mình. Ba mẹ mong đợi và hy vọng ở tôi rất nhiều, tôi là bộ mặt của gia đình, giờ không biết phải làm sao nữa? Tôi không thể tàn nhẫn để chia tay với anh ngay lúc này nhưng cũng không đủ can đảm và vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận một tương lai bày ra trước mắt. Rất mong bạn đọc chia sẻ và tậm sự với tôi. Xin cảm ơn nhiều.
Lan