Tôi 39 tuổi, làm nhân viên văn phòng ở một công ty FDI lương 25 triệu đồng, lấy chồng được ba năm nhưng chưa có con. Sẽ chẳng có chuyện gì nếu tôi là người bình thường nhưng tôi lại bị bệnh tâm thần phân liệt. Trong gia đình tôi, chỉ có duy nhất người bác bên mẹ bị bệnh giống tôi. Tôi phát bệnh năm 25 tuổi và chỉ trong hai tháng, nhờ sự hiểu biết của gia đình và tận tâm của bác sĩ, tôi điều trị khỏi đến giờ, sinh hoạt, học tập và đi làm như người bình thường. Chỉ là tôi phải uống thuốc liên tục không ngừng nghỉ, nếu không sẽ bị tái phát.
Trời thương tôi gặp anh, hơn tôi một tuổi. Khi biết bệnh tình của tôi (tôi không giấu bệnh mà nói hết lúc hẹn hò), anh càng thương tôi hơn và cả hai tiến đến hôn nhân. Tuy nhiên, do tác dụng của thuốc, tôi có chu kỳ kinh nguyệt thưa thớt, chồng gợi ý vào bệnh viện thụ tinh nhân tạo hoặc ống nghiệm. Tôi rất muốn sinh con cho chồng nhưng hoang mang vì tính di truyền của bệnh. Hơn nữa tôi không thể ngưng thuốc khi mang thai do bác sĩ tâm thần khuyên, nhưng lại sợ con bị dị tật nếu dùng thuốc. Còn nhờ người mang thai hộ cho người bị bệnh như tôi, luật pháp không cho phép, tôi có ra bệnh viện và bị từ chối vì lý do đó.
Tôi đang rất phân vân giữa hai phương án, một là giấu bệnh và ra bệnh viện thụ tinh nhân tạo, hai là xin con nuôi. Nói thêm, chồng không tạo áp lực cho tôi phải sinh con, mà nói rằng quyền sinh hay không là vợ tự do quyết định. Về tài chính, tôi không quá khá giả nhưng đủ để làm thụ tinh. Tôi muốn xin lời khuyên từ các bạn đọc có cùng cảnh ngộ.
Thùy Chi