Tôi là nam, 23 tuổi, làm văn phòng tại thành phố với mức lương khoảng 20 triệu đồng và một nguồn thu nhập ngoài. Thời sinh viên tôi không phải lo lắng vấn đề tiền nong vì ba mẹ luôn dành cho tôi những thứ tốt nhất, chỉ cần tập trung học. Tính tôi khá tự lập nên khi ra trường tự chọn việc mà không cần dựa vào mối quan hệ của gia đình. Tôi tự mua xe và điện thoại dù gia đình muốn hỗ trợ. Tôi đi làm vài tháng thì gia đình kinh doanh thua lỗ, bố mẹ phải bán nhà ở phố về quê, giờ tôi là lao động chính của gia đình, mỗi tháng phải gửi tiền về nhà. Dạo trước tôi quen em, là cô gái thành phố, em kém tôi hai tuổi và là cấp dưới của tôi. Sau vài lần tôi giúp đỡ em trong công việc rồi dần có cảm tình với em.
Em khá cao và trắng nhưng chỉ học hết cấp ba rồi vào công ty tôi làm. Điều đáng nói là em vào công ty làm trước tôi mà không có khoản tiết kiệm nào, tháng nào tiêu hết tháng nấy, có khi còn vay thêm. Trong khi em ở với mẹ, nhà gần công ty, không tốn tiền ăn tiền, tiền trọ như tôi. Nhà em chỉ có hai mẹ con vì ba em ở với vợ cả ở một thành phố khác. Khi yêu em, lần nào đi chơi tôi cũng tặng quà, em chưa bao giờ tặng tôi thứ gì. Có lần tôi đi công tác, em hỏi han và quan tâm, bảo tôi nên mua cái này cái kia. Tôi bảo bận, em mua cho anh, em lại lảng tránh.
Chúng tôi đi chơi với nhau khoảng 4 lần, mọi chi phí đều do tôi trả, em coi đó là điều hiển nhiên và không bao giờ chủ động trả tiền. Tôi và em trái ngược về khoản đi chơi, em tháng nào cũng muốn đi du lịch hoặc đi chơi xa, còn tôi thích đi chơi gần để đỡ mất thời gian đi lại. Tôi nghĩ chơi xa mỗi năm đi 1-2 lần là được rồi, đỡ mệt người, đỡ tốn kém. Tôi nói em đi làm nên tiết kiệm và lo cho tương lai, đặt mục tiêu tiết kiệm cho em, để em có thể tự mua xe. Em bảo sẽ cố nhưng chỉ được một tháng lại đâu vào đó.
Gần đây tôi tiết kiệm được một khoản và vay thêm người thân, ngân hàng, mua được mảnh đất khoảng 70 m2 ở ngoại thành, xa công ty. Tôi cảm thấy rất vui vì thành quả của mình đạt được. Vì phải trả lãi ngân hàng nên tôi siết chặt chi tiêu, không còn dám đi ăn nhà hàng với chi phí 400-500 nghìn đồng mỗi lần ăn. Tôi chỉ rủ em đi những nơi rẻ hơn, từ chối những khi em rủ đi chơi xa hoặc đến những nơi sang chảnh. Tôi thấy em có vẻ lạnh nhạt với tôi. Khi tôi rủ em ngày mai đi chơi, em bảo tôi tự cho mình là đúng, không hỏi ý kiến em nên mai em bận đi với bạn. Tôi thấy em không đặt tôi là sự ưu tiên, đi chơi với bạn gái mà tôi phải hẹn trước 4-5 hôm, như kiểu hẹn sếp nước ngoài của tôi vậy.
Quan điểm tôi là khi chọn người yêu là có học thức ngang tôi, công việc ổn định, ngoại hình bình thường cũng được. Nếu học thức kém tôi thì phải xinh, cao, hiểu chuyện, trưởng thành, chu đáo và biết lo toan cho gia đình. Có phải tôi ki bo, khắt khe với em không? Tiêu chuẩn chọn người yêu của tôi có quá cao không?
Thành Nhân