Vậy là đã bước sang tháng 12, tháng cuối cùng, tháng tạm biệt một năm cũ. Đây là quãng thời gian để kết thúc một năm học tập, làm việc, lao động, một năm chạy đua, chiến đấu...
Một năm trôi qua, có biết bao chuyện xảy đến. Có những chuyện vui, có những chuyện buồn, sau những tháng ngày khổ luyện trên ghế nhà trường, tôi đã bước qua được cánh cửa đại học và trở thành sinh viên. Tôi đã hoàn thành được một phần mơ ước. Thật mãn nguyện với công sức đã bỏ ra. Cảm ơn thầy cô, bạn bè đã dìu dắt, giúp đỡ, để tôi có thể chạm lấy niềm hạnh phúc này.

Một năm trôi qua, nhìn lại có biết bao là cảm xúc, tôi đã có nhiều rắc rối chuyện tình cảm, tuổi học trò đầy mộng mơ và ngây dại, cứ luôn nghĩ rằng mình là đúng. Một mảnh tình với chút ngây ngô, đáng yêu, với những giọt nước mắt, một chút nhói nhói ở tim, đó là tình đầu, là lần đầu tiên trải nghiệm...
Nghĩ về gia đình, nghĩ về người mẹ còm cõi, khoảng thời gian đó tôi bỗng nhận ra rằng mẹ đã gầy ốm, mẹ luôn chắt chiu tiêu xài, dành dụm chút một để lo cho học phí 12 năm của tôi. Có những buổi chiều cuối tuần đến trường thăm tôi (vì tôi học nội trú nên không về nhà được), mẹ đã mua nhiều đồ ăn ngon, nhìn bóng mẹ liêu xiêu ra về trong đêm muộn, tôi chực trào nước mắt, chỉ muốn thời gian trôi nhanh lên đi, để hết năm 12, để mẹ đỡ khổ. Mẹ tôi, luôn như vậy, luôn bảo tôi cố gắng, luôn khuyên tôi không được gục ngã, dù mình chỉ là một đứa con gái. Tôi biết vì bản chất, mẹ là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Bao kỷ niệm một năm qua ùa về trong tôi với nhiều cảm xúc, có dòng xúc cảm ào ạt, có dòng len lỏi không biết gọi tên. Tôi cảm thấy, quãng thời gian đó có biết bao chuyện đã dạy cho tôi lớn thêm, biết suy nghĩ hơn. Một năm để biết thế nào là khổ nhọc, là mệt mỏi, là đau đớn; là hạnh phúc, là tự hào... Khép lại một năm, xếp những điều không vui vào quá khứ, tôi phải mở lòng mình hơn, sống vui vẻ với thành quả mà mình đạt được, và còn biết bao dự định ấp ủ trong tương lai nữa...
Giờ này, đâu đó ngoài đường thoáng thấy những bông mai vàng trang trí; hay bắt gặp được bài “Phút giao thừa lặng lẽ” trên radio, tôi bỗng nhớ Tết, nhớ khi dọn dẹp nhà cửa mệt lả người; nhớ lúc đón giao thừa ngồi trên ghế sofa trong nhà quây quần ấm cúng; nhớ những ngày đi chúc Tết họ hàng sum họp. Bao nhiêu muộn phiền, sầu lo, mâu thuẫn thường ngày dường như tan biến, để dành cho những nụ cười, những lời hỏi thăm vui vẻ. Những lúc này mọi người như gần lại nhau hơn, khắp nơi như được đượm thắm tình người. Tôi ước thời gian trôi nhanh nhanh để tới Tết, chạy về nhà ôm mẹ một cái, rồi cùng thằng em sơn cổng, giặt màn, lau ghế sofa đón giao thừa. Tự nhiên tôi cảm thấy hứng khởi rạo rực trong lòng...
Vậy là sắp bước sang tháng 1, tháng đầu tiên và là tháng bắt đầu cho một năm mới, tôi lại tiếp tục một năm học tập, làm việc, lao động.
Ngô Trần Thúy Vy
Cuộc thi “Thời khắc yêu thương” do Công ty TNHH Sapporo Việt Nam phối hợp với VnExpress thực hiện. Đây là nơi để bạn chia sẻ những kế hoạch, dự định ý nghĩa đến người mà bạn mong muốn gửi lời tri ân, yêu thương và cùng họ trải qua những thời khắc cuối cùng của năm. Chương trình kéo dài từ ngày 26/11 đến ngày 23/12 trên trang Đời sống, báo VnExpress. Độc giả gửi bài tham dự tại đây. |