Năm đó tôi học lớp 8A7 - một lớp học rất tinh nghịch, tất cả mọi ‘thành tích’ đều tập trung vào lớp tôi, từ trốn học, đánh nhau, học dở thậm chí cả việc viết đơn, đồng loạt ký tên rồi gửi lên thầy hiệu trưởng khiếu nại đề nghị đổi giáo viên..., chúng tôi cũng đã từng làm.
Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi dạy môn Vật lý. Cô là giáo viên mới ra trường, kinh nghiệm giảng dạy chưa nhiều nên những giờ học của cô không thu hút được chúng tôi. Và thế là thay vì chăm chú nghe giảng thì chúng tôi làm việc riêng, đứa nói chuyện, đứa ăn quà vặt, đứa đọc truyện tranh...ngày nào cũng như thế. Cuối tuần xếp bảng tổng kết, lớp tôi luôn đứng chót trường. Điều này không hề tốt một chút nào vì cứ đến thứ 7 sinh hoạt lớp lại có kẻ khóc, người cười. Chính vì thế cả lớp tôi không một ai thích ngày này nên nó đã được đặt tên là: “Ngày đen tối”.
Sau một thời gian bị chúng tôi ‘phản kháng’, cô chủ nhiệm dần dần thu phục được những đứa học trò tinh nghịch bằng các bài giảng đầy hấp dẫn. Trong mỗi tiết học, cô cho chúng tôi nghỉ 5 phút để kể chuyện vui, chuyện tiếu lâm, cả lớp vừa nghe vừa cười nghiêng ngả. Nhưng chính giây phút cười sảng khoái ấy đã giúp chúng tôi tiếp thu bài một cách tốt hơn. Một thời gian sau, lớp tôi đã bắt đầu có những tiến bộ rõ nét, vị trí lớp tôi từ chót trường đã dần tăng lên. Cũng từ đó “ngày đen tối” của lớp bây giờ không còn nữa mà được đổi thành “ngày hạnh phúc”.
Ngày nhà giáo năm đó, trời nắng oi bức, tôi và hai đứa bạn nữa đi bộ xuống chợ cách trường 2 km để mua một món quà gì đó để tặng cho cô (vì cả ba đứa chúng tôi đều được cô giúp đỡ nhiều về việc học), loay hoay vào chợ bị thu hút nhiều món quà đẹp, sau một tiếng đi khảo sát ba đứa tôi đã tìm được một món quà ưng ý mặc dù giá hơi cao, khoảng gần 200 nghìn đồng, một số tiền không hề nhỏ với tôi thời ấy vì thế ba đứa bọn tôi quyết định “hợp tác xã”. Lúc đi bộ trở lại trường chúng tôi vui vẻ nói chuyện hy vọng cô bất ngờ với món quà đó.
Thời gian trôi qua chúng tôi đã ra trường mỗi đứa đã có một công việc phù hợp, tình cờ tôi thăm lại trường xưa và gặp lại cô chủ nhiệm. Giờ đây, cô đã lập gia đình và đã có 2 bé kháu khỉnh. Hai cô trò ngồi nói chuyện hỏi thăm rất vui vẻ, tôi hỏi cô về món quà hồi xưa tặng cô có ấn tượng gì không? Cô nói rất thích món quà đó. Trong suốt 12 năm giáo viên cô chưa từng thấy và chứng kiến học sinh nào tặng món quà ấy cho thầy cô giáo.
Cô kể lại, lúc về nhà, cô mở quà ra xem và rất bất ngờ vì đó là một đôi xăng đan cao gót. Mọi người trong gia đình được cười một phen vỡ bụng. Ba cô khen: ''Học sinh nam mà hiểu tâm lý phụ nữ quá''. Tôi cười khi nghe cô kể, thực sự lúc đó tôi chỉ nghĩ đó là một món quà bình thường thôi không ngờ lại có ý nghĩa với cô như vậy. Hèn gì mà năm ấy ngày nào tôi cũng thấy cô mang đôi xăng đan đó để đến trường. Lòng tôi thấy vui vui.
Ngày nhà giáo là một ngày rất có ý nghĩa và nhiều kỷ niệm còn bây giờ tôi hỏi lại mấy đứa cháu tôi nhân ngày nhà giáo các cháu có gì vui không? Các cháu đều trả lời: ''Cũng bình thường như bao ngày khác'', vậy là không còn làm báo tường nữa, không có thi hát hay kể chuyện như ngày xưa nữa. Món quà tặng thầy cô bây giờ là tấm phong bì nhỏ thật là hiện đại quá.
Suốt những năm tôi đi học rất là thú vị, thầy cô bây giờ tóc cũng lâm râm bạc, có những thầy cô tôi không còn gặp nữa chỉ còn lại những ký ức nhưng những ký ức đó sẽ không bao giờ phai nhòa theo thời gian.
Cám ơn thầy cô rất nhiều đã cho những đứa học trò như tôi biết viết, biết đọc có những kiến thức trong cuộc sống. Nhân kỉ niệm 20/11 tôi kính chúc các thầy cô luôn khỏe mạnh và thành công trên bước đường giảng dạy cho những thế hệ tiếp theo.
>> Xem thêm: Trường phạt học sinh vì mang cúc vạn thọ tặng cô giáo nhân ngày 20/11
Chia sẻ bài viết của bạn về đời sống, xã hội tại đây