Gia đình tôi ở Sài Gòn, nhà có hai anh em, bố đã mất vì bị đột quỵ, hiện nay tôi chỉ sống với má, vợ chồng anh ruột và hai cháu (con của anh ruột). Trước ba lo cho tôi kể từ khi tôi còn đi học, mọi chi phí ba đều ủng hộ tôi với điều kiện tôi đi làm rồi có tiền trả lại cho ba. Kể từ khi ba mất, tất cả những thứ tiền đó tôi không còn được ưu ái nhận một cách thoải mái, mẹ giữ tất cả tiền từ những phòng trọ cho thuê.
Từ khi dịch Covid năm 2020, tôi mất việc, mẹ mỗi tháng cho tôi 500 nghìn đồng, thử hỏi ngần đó tiền làm sao tôi xài đủ? Không phải tôi lười biếng nhưng không kiếm được việc thật. Tôi dành nhiều tâm huyết để kiếm việc nhưng vì hai lý do: vướng nợ xấu tín dụng khoảng 50 triệu đồng và lớn tuổi nên khó tìm việc phù hợp với tấm bằng trung học phổ thông. Cảm giác của người thất nghiệp buồn lắm các bạn ạ.
Nhà tôi có nhiều phòng cho thuê lâu dài. Trong gia đình tôi có chị ruột của ba và mẹ tôi, hai người này được xem như là chủ nhà. Họ đã lớn tuổi và không biết sử dụng máy tính để đăng bài cho thuê phòng, tôi là người làm việc đó, rồi dọn dẹp nhà cửa, phòng cho thuê. Mọi người cũng biết mấy năm trời dịch Covid người ta không thuê thì phòng rất bụi và dơ, một mình tôi lau dọn. Người ta đến hỏi thông qua số điện thoại của tôi. Chuyện không dừng tại đây, tất cả tiền cho thuê nhà mẹ tôi giữ hết, còn nói với mấy người thuê là đóng tiền hàng tháng qua số tài khoản của anh trai tôi, các loại chi phí điện nước do anh tôi quản lý. Các bạn có thấy sự bất công không?
Trước dịch Covid, tháng nào mẹ cũng dành số tiền người ta thuê phòng để đi siêu thị mua ít đồ dùng cá nhân và gia đình như xà bông, nước lau sàn, kem đánh răng, dầu ăn, muối, tiêu, bánh kẹo. Từ sau dịch Covid, bắt đầu có người thuê nhà lại rồi thì mẹ không mua những thứ đó nữa, để tiền chu cấp và phục vụ cho cháu bà: tiền học phí, tiền tặng thầy cô, tiền sách giáo khoa, tiền sinh hoạt...
Với 500 nghìn đồng mỗi tháng, tôi thật sự xài không đủ, nào là tiền điện thoại, tiền cắt tóc, mua xà bông tắm, dầu gội đầu (tôi phải mua loại gói chứ không đủ tiền mua cả chai), mỗi sáng uống cà phê, tiền đổ xăng đi lại, rồi đóng bảo hiểm y tế. Mẹ hứa khi nào nhà có người thuê đủ phòng sẽ đóng cho tôi bảo hiểm y tế một năm, giờ nhắc lại mẹ bảo không có, chỉ đóng vài tháng thôi. Bảo hiểm y tế của tôi, từ khi ba còn sống, mẹ đều đóng một năm. Đến khi dịch Covid không có người thuê nhà nên mẹ không đóng nữa, tôi dành ra vài trăm nghìn để đóng từng lần, 3 tháng rồi 6 tháng. Tôi cảm thấy rất bất công và buồn. Các bạn có thể cho tôi xin lời khuyên được không. Chân thành cảm ơn.
Bình An