Chị gái tôi bị đa nang buồng trứng, khó có con, mẹ bảo sau này tôi có thể sinh con hộ chị và chị tôi cũng muốn thế. Tôi nghe xong thật sự sốc, gay gắt phản đối. Tôi sợ hãi chuyện sinh con chứ đừng nói đến sinh hộ người khác. Chị tôi là người sống rất ích kỷ, có thể nói vô ơn. Chị từng thất nghiệp một năm rưỡi; giai đoạn đó Covid, tôi vừa ra trường, là tôi nuôi chị cho đến khi tìm được việc.
Thời gian thất nghiệp chị toàn ăn chơi, là tôi đốc thúc chị xin việc, động viên chị học hỏi kiến thức mới. Chị vẫn chơi bời cả năm không học hành, tôi cũng không nói cho gia đình biết chị thất nghiệp. Đến khi tôi cảm thấy không ổn, bảo chị phải học hành tử tế rồi đi xin việc, nếu không sẽ báo về cho gia đình. Tôi cho chị thêm sáu tháng nữa để kiếm việc, công việc ổn thì làm, xin không được việc tốt thì cứ xin tiếp, miễn sao phải đi tìm, không ngồi chơi được nữa.
Tôi lúc đó muốn tốt cho chị mình nên nói vậy, sau đó chị sợ mất mặt nên cũng đi xin việc và có việc làm. Tôi chẳng hề nói cho ba mẹ biết việc chị thất nghiệp, giữ danh dự cho chị vì chỉ dọa thế chứ không muốn ba mẹ phải lo lắng. Tôi có ý tốt là thế nhưng chị gái lại thù tôi từ đó, sau này kêu tôi sống cũng chẳng tốt đẹp gì, dù tôi đã giúp hết sức có thể. Gần đây, chính chị nói với ba mẹ là thất nghiệp vì công việc khó khăn do dịch Covid, rồi kể khổ các thứ. Ba mẹ biết chị em tôi sống chung thì nghĩ tôi lo tài chính cho cả hai, nhưng chị lại bảo không phải, tôi không nuôi chị. Chị không hề nhắc đến sự giúp đỡ của tôi, lại còn phủ nhận, bảo tôi chẳng tốt đẹp gì, đương nhiên là lúc ở riêng với tôi thì nói vậy. Sau đó tôi muốn ra ở riêng, chị lại nói với ba mẹ là tự chị muốn ở riêng, đặt điều nói xấu rồi kể khổ với ba mẹ tôi. Ba mẹ tin hết, bảo tôi không có tình nghĩa, chị em nên đùm bọc lẫn nhau, không được ở riêng. Ba còn khóc lóc, bảo tôi không được bỏ chị gái.
Tôi thật chẳng hiểu, chị gần 30 tuổi rồi, đâu phải con nít mà ba mẹ hơi tí là lo lắng, than vãn. Sau đó tôi tạm thời không ở riêng, chờ qua tết mới dọn ra ngoài để ba mẹ đỡ nói nhiều. Ai ngờ tháng 10 vừa rồi, công việc có vấn đề, tôi xin nghỉ, tiền tiết kiềm đủ để tôi sống được một năm nên tôi tạm thời không xin việc mới. Tôi chuyển sang làm việc tự do, thu nhập tạm ổn. Buồn cười là chị tôi biết thế nên châm chọc đủ kiểu, cũng chẳng hỏi thăm hay động viên gì, còn nói công việc khó khăn, không dễ xin ở đâu. Khi tôi bảo sẽ học cái mới để chuyển việc, chị còn liếc mắt tỏ thái độ khinh thường. Tôi vừa tức vừa buồn, nghĩ sau tết sẽ ra riêng ở, chẳng muốn thân thiết gì với chị mình nữa.
Hiện chị em tôi đã về quê sớm để ăn tết vì công việc có thể làm online. Chị lại than vãn, kể lể về công việc với ba mẹ, còn đá xéo tôi suốt ngày. Ba mẹ muốn chị yêu rồi kết hôn, chị giãy nảy lên, nói do bệnh, số không tốt, chẳng kiếm được người tử tế, rồi bảo sẽ không thể sinh con. Mẹ bảo cứ kết hôn, con sau này để tôi sinh hộ. Chị nhất trí, còn nhìn tôi kiểu mong tôi sẽ đồng ý. Tôi không chịu, mẹ trách móc, chị liếc xéo.
Thật sự nếu chị gái tốt với tôi, có thể tôi sẽ đồng ý, còn hiện tại tôi không bao giờ nghĩ sẽ giúp chị bất cứ điều gì. Tôi thật sự rất mệt, cảm thấy phiền, chỉ muốn ở một mình. Dạo này tôi hơi stress về công việc nên suy nghĩ rất nhiều, còn gặp chuyện gia đình nên cáu gắt hơn hẳn. Tôi phải làm sao?
Oanh
Độc giả gọi vào số 024 7300 8899 (máy lẻ 4529) trong giờ hành chính để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc