Vợ sâu sắc, luôn quan tâm và chăm sóc cho tôi, đặc biệt là vấn đề sức khỏe. Em rất có ý chí vươn lên trong cuộc sống, tập yoga và học tiếng Anh. Em có điểm yếu là rất nóng tính, dễ bị kích động, mất kiểm soát, khi đó trông em thật đáng sợ, có thể nói những câu khó nghe, gây tổn thương người khác, thậm chí sẽ đánh lại nếu bị đánh.
Trong quá trình sinh sống, có những lúc vợ bị mất kiểm soát như thế, tôi luôn bỏ qua và lựa lời phân tích cũng như trao đổi sau đó. Tôi là người ít nói, hiền lành, không tứ đổ tường, luôn san sẻ việc nhà với vợ, là mẫu đàn ông của gia đình, rất yêu vợ. Như bao người khác, tôi cũng có những điểm yếu: không nhanh nhạy, chẳng giỏi giang vì thế tôi không giỏi kiếm tiền, cũng hay nổi nóng và bực tức mỗi khi gặp vấn đề khó khăn (cái này tôi đang sửa).
Bố mất năm tôi học lớp 12, mẹ luôn quan tâm và lo lắng cho tôi. Mẹ tháo vát, nhanh nhẹn, suy nghĩ sâu sắc và cũng rất nhạy cảm. Khi không hài lòng về tôi việc gì, mẹ mắng rất gay gắt, tuy nhiên mẹ không bao giờ chỉ trích hay mạt sát. Những lời bà mắng khiến tôi phải suy nghĩ và thay đổi, tôi rất phục mẹ điều này. Mẹ nói nhiều, trình bày một sự việc rất tỉ mỉ, dài dòng, hay gọi điện tâm sự cùng tôi. Bố mất sớm, tôi thương mẹ không có ai chia sẻ, vì thế luôn lắng nghe cũng như thường xuyên gọi điện cho bà. Vợ tôi không thích điều này, em cho rằng tôi phải trở thành người đàn ông cứng rắn, mạnh mẽ; khuyên tôi hạn chế nói chuyện với mẹ, con trai không nên nghe mấy chuyện lặt vặt.
Mẹ không thích vợ tôi ngay lần gặp mặt đầu tiên, bà cho rằng em đanh đá, ghê gớm (em có trán dô và đôi mắt xếch). Dù thế mẹ vẫn tôn trọng quyết định của tôi, nói sẽ không can thiệp chuyện này. Sau khi cưới, lại dịch bệnh nên công việc chúng tôi bị ảnh hưởng khá nhiều, ở nhà suốt nên sinh ra cãi vã. Mỗi lần như thế em đều gọi điện cho mẹ tôi nói sẽ ly hôn (dù tôi đã ngăn cản). Tôi nghĩ có gì vợ chồng đóng cửa bảo nhau, không nên động đến cha mẹ đôi bên. Sau 4 lần như thế, em cũng nhận sai và về xin lỗi mẹ tôi. Bà vui vẻ chấp nhận nhưng đó chỉ là ngoài mặt, bên trong vẫn vô cùng tức tối.
Kể thêm một chút về những mâu thuẫn giữa mẹ và vợ tôi, ngày cưới nhà trai đến đón dâu sớm hơn dự kiến hai tiếng. Tối hôm trước ngày cưới tôi báo với em vì chiều hôm đó mới nhận được thông tin thay đổi từ mẹ. Chừng 10 phút sau vợ gọi lại mắng rằng nhà tôi nói năng không nhất quán, em vợ cũng như chú vợ rất bức xúc vì đón dâu giờ đó mọi người chưa chuẩn bị kịp, báo lại quá gấp. Tôi xin lỗi, hứa sẽ chịu trách nhiệm nếu có sự cố xảy ra. Mẹ lại cho rằng giờ đón dâu là do nhà trai quyết định, nhà gái phải theo, vì thế vợ tôi cho rằng mẹ ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho nhà mình.
Sự việc thứ hai là hôm đám hỏi, nhà tôi chỉ đi một chuyến xe 7 chỗ, tổng số người nhà trai đến dự khoảng 14 (một số người ở gần nhà em nên đi xe máy). Em cho rằng mẹ tôi ki bo vì thuê xe ít chỗ.
Sự việc thứ ba là tết năm đầu em về làm dâu, tôi dự kiến sẽ mừng tuổi mẹ vợ một triệu, mẹ tôi 2 triệu, em đồng ý. Đến khi mừng tuổi mẹ vợ, bà chỉ lấy 500 nghìn đồng rồi bảo chúng tôi mới cưới chưa có điều kiện, nên tích góp cho tương lai. Khi mừng tuổi mẹ đẻ, mẹ hỏi mừng tuổi mẹ vợ bao nhiêu, tôi nói lại số tiền đã mừng. Mẹ cười rồi nói mẹ vợ con không lấy chứ mẹ thì đưa bao nhiêu cũng lấy hết. Tôi cười bảo: "Vâng, mẹ thì bao nhiêu cũng thiếu à". Tôi chỉ nói đùa, không có ý gì cả vì đã cho thì không hề tiếc, hơn nữa số tiền cũng không nhiều. Mẹ đem chuyện này kể với anh họ (vợ chồng anh không ưa vợ tôi vì cho rằng em đanh đá, lấy em tôi sẽ khổ) khiến anh gọi nói tôi là đứa bất hiếu, lấy vợ rồi quên mẹ, coi tiền quan trọng. Tôi bức xúc nhưng không thể thanh minh nên đã khóc, vợ biết chuyện càng ghét mẹ tôi hơn.
Tôi kể hơi dài dòng như vậy để thấy mâu thuẫn giữa mẹ và vợ tôi bắt đầu từ lâu, em tuyên bố sẽ không chăm sóc mẹ khi về già, chỉ coi tôi là chồng, không coi mẹ là mẹ chồng. Đỉnh điểm của sự việc là chủ nhật vừa rồi khi mẹ tôi từ quê lên chơi, vì không thích nên em chỉ xem máy tính, không hề nói chuyện với mẹ. Mẹ tôi nói kháy em mấy câu đại ý em vừa xấu người, xấu cả nết. Như giọt nước tràn ly, vợ tôi sấn sổ vào cãi nhau tay đôi với mẹ, còn chỉ vào mặt bà mà nói. Tôi đã bảo vợ hãy kiềm chế, mỗi người bớt một câu mà không ai chịu. Quá bức xúc tôi đã tát vợ mấy cái, vợ không thể đánh lại tôi nên trút giận lên mẹ tôi, nghĩ vì mẹ mà tôi đánh em. Em đã đánh mẹ tôi, em còn đuổi mẹ ra khỏi phòng và xưng "bà, tôi", còn thách thức bà bắt tôi bỏ em. Mẹ bảo tôi hèn khi không dám bỏ một người vợ như vậy.
Mẹ đi ngay lúc đó, cương quyết yêu cầu tôi phải ly hôn, không nhượng bộ cũng như chấp nhận bất kỳ lời xin lỗi nào từ em. Bên nhà vợ biết chuyện, mẹ vợ vẫn muốn chúng tôi hàn gắn, còn anh vợ chán ngán đến mức chẳng buồn quan tâm nữa. Tôi phải làm sao đây?
Nguyên
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc