Chúng tôi lấy nhau được hai năm. Anh là nhân viên kinh doanh, còn tôi học chuyên ngành kiến trúc nhưng đang làm nhân viên tính định mức vật tư. Tôi mới đi làm được một năm vì sau khi ra trường kết hôn rồi sinh con luôn, một năm ở nhà chăm con. Tôi lớn lên ở thành phố, là con một, bố mẹ đều là công chức nhà nước nên cũng không bận tâm lo nghĩ nhiều về kinh tế. Còn chồng tôi từ nhỏ đã phải bươn chải kiếm sống, bố mẹ anh đều làm ruộng. Bố mẹ tôi từ đầu rất quý mến anh vì cảm thấy anh chịu khó, chín chắn, nói năng khéo léo. Hai bên gia đình đều ủng hộ chúng tôi.
Sau cưới chúng tôi ở trọ, bố mẹ tạo điều kiện cho đến ở cùng nhưng chính tôi đòi ở riêng cho thoải mái, ông bà còn nói sẽ cho chúng tôi mảnh đất mặt đường để kinh doanh vì lo tôi làm kiến trúc vất vả, khó tìm việc (trị giá mảnh đất tầm 5-6 tỉ). Hai vợ chồng cũng bàn nhau tích cóp tiền xây nhà, khi ấy anh cũng có khoảng 400 triệu tiền để dành. Cuộc sống hôn nhân của chúng tôi không hề đơn giản vì lối sống của mỗi người khác nhau. Từ ngày mẹ chồng lên chăm cháu, bà là người khó tính và khắt khe, cho dù tôi nấu nướng khá nhanh và ngon, chỉ hơi luộm thuộm. Bà thường xuyên soi mói, kể cả sợi tóc dính vào bồn rửa bà cũng nói, trong khi chồng không hề đỡ đần tôi việc gia đình, lại còn đi chơi thể thao đến khuya mới về. Mẹ chồng có vẻ không hài lòng khi tôi nhờ anh đỡ đần việc nhà, chăm con.
Tôi về quê thấy chị dâu bụng bầu to vẫn phải ngồi rửa bát, nhờ chồng úp bát hộ mẹ chồng cũng khó chịu nói nọ kia. Quan điểm của bà là việc nhà, con cái phải phụ nữ toàn quyền. Ngày xưa bố chồng không đỡ đần mẹ chồng vì ông phải đi bộ đội, hai ông bà lại không hợp nhau, đến bây giờ vẫn hay cãi nhau. Tôi không hiểu do bà thương con trai hay lối sống ở quê phải thế, nhưng ở nơi này không phải vùng sâu xa, hay dân tộc gì mà vẫn lạc hậu vậy. Những tháng ngày ở cữ, tôi rất tủi thân vì sự chăm sóc của chồng và mẹ chồng không được chu đáo. Bà hầu như không đỡ đần tôi nhiều mà chỉ soi mói, giám sát, bắt tôi làm theo ý của bà.
Từ trưa đến chiều tối tôi chỉ được ăn một bát cháo, không bao giờ có đồ ăn vặt, hoa quả nếu như không phải bố mẹ tôi mang cho.Tôi thiếu sữa bà cũng không cho cháu uống sữa ngoài vì bảo uống sữa ngoài không tốt. Không biết chồng tôi vô tâm thật hay anh tiết kiệm mà để tôi đến mức độ đó, trong khi lương tháng anh 15- 20 triệu. Tôi chưa bao giờ bắt anh nộp tiền mà chỉ bảo anh hỗ trợ tài chính cho tôi vì sau cưới tôi bầu bỉ chỉ làm linh tinh tháng tầm 3 triệu. Anh đưa mỗi tháng 3 triệu, tổng tôi có 6 triệu nên chi tiêu mua sắm khá nhiều thứ phải dè xẻn.
Qua bao nhiêu chuyện như thế tôi cảm thấy anh tính toán với mình nên khi con được gần một tuổi tôi tâm sự với bố mẹ đừng nên cho vợ chồng con mảnh đất đó nữa, con không an tâm. Bố mẹ tôi cũng cảm thấy thất vọng vì anh nên quyết định lại là sẽ bán mảnh đất đó đi. Mẹ chồng và chồng cho rằng gia đình tôi là những kẻ lừa đảo. Sau đó họ âm thầm lấy tiền tiết kiệm của chồng tôi dự định xây nhà từ trước để mua một căn nhà nhỏ và bảo tôi sang ở cùng. Từ đấy bà càng khắt khe với tôi hơn. Thậm chí bà còn ra lệnh tôi phải lo tiền ăn cho gia đình với tiền sữa cho con mà không được động đến tiền chồng. Những đồ dùng trong nhà do ông bà ngoại cho bà bắt tôi phải đem trả lại hết. Rồi thỉnh thoảng còn bóng gió tôi không sắm sửa được cái gì cho gia đình này, trong khi tôi lương giờ 6 triệu nhưng lo tiền ăn cho cả gia đình, sữa cho con, rồi bao nhiêu khoản chi phí khác bà không giao nhưng vẫn đến tay tôi.
Mẹ chồng soi tôi từng chuyện nhỏ nhặt để mắng nhiếc, nói tôi là loại bố láo. Có lần tôi không mời bà ăn cơm, vì lúc chiều bà ăn bánh rồi bảo no không thích ăn cơm, vậy mà tối hôm đó bà nhiếc móc tôi là loại mất dạy, tham ăn, chỉ biết đặt miếng ăn lên đầu. Tôi nghỉ làm đi thăm mẹ ốm mà bà mắng tôi là loại ngu si, không có mồm nói, thế gian không có ai ngu và mất dậy như này. Những lời nói của bà vô cùng cay độc. Trước kia tôi rất sợ làm bà phật lòng, làm gì cũng để ý nọ kia, thỉnh thoảng biếu bà ít tiền tiêu, nhưng trải qua bao nhiêu chuyện, giờ tình cảm không được như xưa, tôi không hề quan tâm đến cảm giác của bà nữa, chỉ nói những lời hỏi han xã giao.
Tôi vẫn cố gắng nhưng suy nghĩ đến một ngày không chịu được thì buông bỏ, không hối tiếc. Không hợp mẹ chồng, tôi vẫn yêu chồng thương con, muốn chăm sóc con, nấu những bữa ăn ngon cho chồng. Nhiều khi cũng nghi ngờ tình cảm của anh dành cho mình vì từng nghe đâu đó có câu: "Nếu người ta thật lòng thương mình thì họ có 2 đồng họ sẽ cho mình hai đồng, nếu như không yêu thì có 10 đồng họ cho mình một đồng cũng thấy tiếc". Ngoài tiền bạc ra, anh cũng rất quan tâm mỗi khi tôi ốm đau, cũng nói những lời tình cảm, không cờ bạc rượu chè gì cả, anh là người chồng tốt. Có phải vì hoàn cảnh từ nhỏ của anh dẫn đến tính cách giờ chi li tính toán? Không ai muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình mình nhưng để có một tổ ấm hạnh phúc không phải dễ dàng.
Hằng
Độc giả gọi điện tâm sự với biên tập viên theo số 02873008899 - máy lẻ 4529 (trong giờ hành chính). Các chia sẻ của bạn sẽ được đăng tải trên Tâm sự.