Tôi yêu mối tình đầu 4 năm, anh là giảng viên đại học Quốc gia. Rồi chúng tôi đăng ký kết hôn trước khi anh trở lại Hàn Quốc học tiếp lên tiến sĩ. Tôi đăng ký kết hôn là để tiện việc qua Hàn Quốc thăm anh, năm đó đi sang đấy du lịch cần nhiều giấy tờ hơn hiện nay. Không có nhẫn cưới, hoa quà gì kỷ niệm vì anh nghĩ rằng tôi phải chuẩn bị tất cả, còn tôi giữ tự trọng nên không muốn đến cả nhẫn cưới cũng phải tự mua. Tiền bạc sinh hoạt của anh và chuyện nợ nần của gia đình anh, tôi đều phải gánh vác. Trước khi cưới, anh cho tôi biết nhà anh còn nợ khoảng 700 triệu gồm vay nặng lãi, nợ tiền hụi. Tôi nhẹ dạ nghĩ gặp nhau yêu nhau là duyên nợ, nếu vì người yêu nghèo mà bỏ thì mình bạc bẽo.
Tôi đồng ý làm lụng để giúp anh trả nợ, báo hiếu, vì lương giảng viên của anh chỉ vọn vẻn 4 triệu đồng. Tôi cũng nói rõ chúng tôi sẽ cố gắng trả hết khoản nợ 700 triệu ấy dù phải mất vài năm làm cật lực, rồi sau đó sẽ chỉ phụ cấp tiền sinh hoạt cho bố mẹ, nhà cửa đã xây to rộng, sẽ không có chuyện đập nhà xây lại, càng không có bổn phận phải lo liệu cho em trai anh thành gia lập thất (em trai nhỏ hơn 4 tuổi). Chúng tôi còn phải lo liệu cho cuộc sống riêng, tôi là người thực tế, muốn phải thật vững vàng mới sinh con dù có thể hơi trễ tuổi. Trước khi đăng ký kết hôn, mẹ anh đồng ý nhưng sau bà lật lọng, muốn quản lý tiền của tôi, muốn tôi vừa sinh con vừa trả nợ, muốn con tôi phải theo ý bà, theo đạo Cao Đài nhà nội... Tôi không đồng ý nhưng không cãi, bàn bạc với anh thì anh bảo: "Mẹ đúng, mẹ luôn đúng".
Tôi là mẫu phụ nữ của gia đình, tằn tiện, lam lũ, lo toan. Biết anh nghèo, chúng tôi không bao giờ đi ăn tiệm hay uống cà phê, chỉ đi công viên, anh trả tiền gửi xe, tôi trả tiền nước mía, chưa bao giờ đòi hỏi quà cáp. Trước khi đi du học lần đầu, chúng tôi cũng như bao đôi tình nhân khác, hứa hẹn thề nguyền vô cùng thắm thiết, hoạch định tương lai với nhiều mơ mộng. Anh qua một tháng nhắn tin về nói chia tay, lý do là không thể theo đạo công giáo với tôi. Tôi đau khổ suốt mấy tuần, ngày nào cũng đi làm với đôi mắt sưng húp vì khóc cả đêm. Sau cùng, tôi thỏa hiệp đạo ai nấy theo, con cái thì phải theo sự giáo dục của cha mẹ, ông bà không được can thiệp, vì tôi biết ba mẹ anh đi xem bói mỗi ngày, thầy phán gì cũng tin. Anh im lặng với tôi cả năm, tôi vẫn đợi, vẫn về thăm hỏi bố mẹ thay anh. Khi anh về, chúng tôi làm hòa.
Lần này anh trở lại Hàn Quốc học tiến sĩ, cả tuần chẳng buồn gửi cho tôi một tin nhắn dù anh học IT cả ngày ngồi máy tính. Cuối tuần anh lặng lẽ khóa máy đi chơi với bạn bè. Nợ nần của gia đình anh, cả số nợ anh mượn để đi du học, anh phó thác thẳng cho tôi. Anh đòi tôi vừa phải trả số tiền lãi mấy chục triệu mỗi tháng, vừa phải chu toàn bổn phận làm dâu về lo làm giỗ chạp, thăm hỏi, vui vẻ quan tâm cho gia đình anh..., tôi cố gắng nhưng thật sự không vui vẻ nổi. Thời điểm đó tôi stress nên đau tim liên tục, người mệt mỏi căng thẳng, tôi cần anh quan tâm và thông cảm. Rồi có lần tôi ho ra máu, lo lắng kể cho anh nghe, anh khó chịu ra mặt, quay ra trách tôi không chịu tập thể dục.
Sau đó tôi đột quỵ, có lẽ anh và gia đình anh nghĩ tôi tàn đời rồi, chẳng làm gì được nữa, anh lạnh nhạt để tôi phải ly dị. Lúc tôi nói: "Sao chúng ta không cố gắng vun đắp tình cảm, đừng để sau này thứ gì cũng có, chỉ là không có chúng ta. Nếu anh không cố gắng, em chỉ có thể nói ly dị". Anh nói nhẹ bẫng: "Thích sao cũng được, miễn đừng làm phiền mẹ anh". Vậy là 3 tháng sau khi trở lại Hàn Quốc, tôi quá mệt mỏi và không thể vun vén nổi nữa, cũng phải nói chia tay. Tôi vùa buồn tủi vừa đau bệnh, nhưng vẫn nghĩ chỉ là tạm thời, rằng chúng tôi đều đang áp lực tiền bạc và công việc, hoặc anh có bệnh tật gì chăng; rồi chúng tôi sẽ hàn gắn lại, sẽ ổn thôi, như lần anh đi du học trước vậy.
Nửa năm sau, tôi biết anh vẫn khỏe dù chúng tôi không liên lạc và anh không đăng gì trên mạng xã hội. Anh vẫn xuất hiện tươi tắn và đều đặn trong những bữa ăn họp mặt cuối tuần trên trang cá nhân của hai vị giáo sư dạy anh, tôi có quen biết. Tôi cũng tìm thấy anh xuất hiện nhiều trên nick của một bạn nữ du học sinh khác, họ chỉ chụp chung cả nhóm nhưng những bình luận của người khác thì lộ ra họ đang yêu nhau. Thật hài hước: cô ấy tên cũng giống tôi, tóc tai cũng để giống. Lội một vòng chia sẻ của cô ấy, tôi thấy hai điều: họ đã yêu nhau từ lúc chúng tôi còn chưa ly thân và cô gái kia biết rõ điều đó.
Tôi tự hỏi mình nên làm gì đây? Tôi đã ngu dại đủ rồi, không nên ngu dại thêm nữa, làm ầm ĩ trên mạng xã hội để giành lại một một người nội tâm yếu đuối, cứ phải dựa vào ai đó mới sống được, cứ hở ra là say nắng lạc lối yêu đương? Càng ầm ĩ càng chứng tỏ anh có giá khiến tôi phải giành giật. Cô gái kia biết rõ anh đã có vợ vẫn nhiệt tình khoe khoang tình cảm trên mạng xã hội, dự định cưới xin... nếu tôi có nói với cô ấy rằng anh ta tệ bạc thì chỉ khiến cô ấy càng thêm tin những lời anh nói với cô ấy về tôi là đúng. Cô ấy sẽ chẳng cám ơn mà lại nghĩ tôi tức tối nên phá đám, sẽ càng hả hê với chiến tích đang có. Tôi nên im lặng để họ càng hạnh phúc càng tốt, đợi ngày hai người đó sốt ruột với thân phận ngôn không chính danh không thuận, như vậy tôi sẽ ly hôn được nhanh chóng nhẹ nhàng.
Bạn bè anh và giáo sư bên đó cũng thương xót, động viên và gửi quà cho tôi. Tôi nhận, biết ơn họ đã nâng đỡ khi tôi suy sụp khủng hoảng, đau ốm và yếu ớt. Nhưng tôi không nghe lời họ đòi lại tiền bạc đã trả nợ giúp nhà anh, không đòi lại tiền anh mượn đi du học dưới tên tôi, không đòi bồi thường, không phí lời phân bua trách móc hoặc nói lý lẽ, càng không phí tâm oán hận. Tôi chỉ muốn được ly hôn. Tôi biết rõ, nếu để sân hận biến mình thành một người đàn bà chẳng còn biết xấu hổ, lu loa ầm ĩ, chanh chua rạch ròi, đòi lại sòng phẳng, trả thù quyết liệt... thì dễ thôi, nhưng chắc chắn tôi sẽ rất mệt. Tôi biết mình phải khép trang này lại thì mới có thể bước sang một trang mới. Thêm một năm sau, anh nhắn tôi rằng đã về nước, gấp gáp nói mai muốn xuống thành phố để đi làm thủ tục ly hôn. Tôi biết cô gái kia đã không chịu nổi, muốn có danh phận rõ ràng. Tôi thanh thản nhận lời, cuối cùng thì ngày này cũng đến.
Hôm sau, anh xuống thành phố với người bảo kê. Tôi ngạc nhiên và cũng cười thầm, hóa ra anh cũng biết bản thân có lỗi, anh nghĩ chắc tôi phải hận lắm, sẽ mượn dịp này bắt chẹt hoặc đánh đập anh một trận ra trò chăng? Anh chọn ly hôn nhanh và bỏ ra toàn bộ chi phí 15 triệu đồng dù không tài sản chung, không con chung, thuận tình ly hôn. Hôm đó đúng ngày lễ Valentine, tôi vu vơ nghĩ: phí đăng ký kết hôn quả thực rất rẻ, chỉ có phí ly hôn là "còn tùy".
Tôi có hận không? Có chứ! Tôi cũng là người thường mà, thế nhưng tôi biết trả thù là chuyện người thiệt ba ta lại thiệt bốn, chỉ làm tổn hại công đức của bản thân. Tôi cũng độc địa lắm chứ, bởi khi biết tôi thanh thoát ly dị sẽ chính là ngòi nổ chôn vào cuộc sống của gia đình tham lam đó. Với những gì tôi đã lo toan cho gia đình họ, đâu có mấy ai đủ năng lực và đủ ngu dại để làm hơn. Tôi cố gắng sống thật tĩnh lặng, suy ngẫm, đọc sách, viết ra những vấn đề từ trong vô thức và tâm lý của bản thân. Tôi nhận ra việc bản thân sống trong một gia đình trọng nam khinh nữ đã để lại cho mình những khuyết tật về cảm nhận. Tôi chưa hề biết yêu thương bản thân, không biết tự giới hạn để bảo vệ mình khỏi bị lợi dụng. Những tháng năm đau đớn như đến tận xương tủy đó, tôi lầm lũi một mình chịu đựng. Tôi biết mình phải kiên nhẫn trải qua bằng hết, như con sâu chịu đau đớn và tối tăm trong vỏ kén mới hóa bướm, tôi cũng mới có thể được chữa lành và biến đổi. Chuyện dù có to đến cỡ nào, tôi đều phải tha thứ, tha thứ cho họ cũng tự tha thứ cho mình, chỉ là để cho bản thân được thanh thản. Tha thứ nhưng bài học thì không bao giờ được quên.
Thêm một ít năm nữa trôi qua, tôi cố gắng không quan tâm đến cuộc sống của anh ta cùng bạn gái và gia đình họ. Thầy cô và bạn bè thăm hỏi cũng có đôi lần kể với tôi, tôi biết ơn và được an ủi vì họ đã hào hiệp đứng về phía tôi, trong khi họ là bạn của anh ta trước. Tôi tỏ rõ mình không quan tâm, biết cuộc sống của tôi hiện tại có thăng có trầm nhưng đang bình yên chính là hạnh phúc, không cần nêm thêm những gia vị độc hại vào. Dẫu sao, những chuyện họ kể giúp tôi củng cố thêm một điều: Cách trả thù sảng khoái nhất chính là tập trung xây dựng lại và sống cuộc đời mình thật hạnh phúc. Nhân quả tuần hoàn, trăng hết rằm thì khuyết, có những chuyện cứ để nó tự diễn ra thì hơn.
Hằng
Độc giả gọi vào số09 6658 1270để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc