Dù chỉ có triệu chứng hô hấp nhẹ, anh lại bị tê bì chân tay, vốn không phải dấu hiệu thông thường của Covid-19. Những ngày sau đó, tình trạng ngày càng trầm trọng, vì vậy anh phải nhờ vợ đưa đến bệnh viện.
Tại Viện Rối loạn Thần kinh và Đột quỵ Quốc gia, anh được chẩn đoán mắc hội chứng Guillain-Barre, một tình trạng hiếm gặp khi hệ miễn dịch tấn công khớp xung quanh dây thần kinh myelin, gây tổn thương thần kinh.
Trong trường hợp nhẹ, hội chứng Guillain-Barre chỉ gây yếu cơ. Ở các ca nặng hơn, bệnh tiến triển đến tê liệt hoàn toàn và bệnh nhân cần thở máy. Theo Mayo Clinic, hầu hết bệnh nhân hồi phục hoàn toàn hoặc chỉ có triệu chứng nhẹ sau đó, chẳng hạn tê hoặc ngứa chân tay. Tuy nhiên, đối với một số người, việc hồi phục có thể mất vài tháng hoặc nhiều năm. Với người mất khả năng đi lại, bệnh thường quay trở lại trong vòng 6 tháng.
Tình trạng này cũng có thể gây tử vong, đặc biệt nếu hiện tượng tê liệt di chuyển vào các cơ dùng để thở. Đôi khi, các dây thần kinh tổn thương đến mức không thể phục hồi. Trong những trường hợp này, bệnh nhân bị liệt.
Các chuyên gia vẫn chưa chắc chắn tại sao một số người mắc hội chứng Guillain-Barre, song bệnh thường xảy ra sau khi bệnh nhân nhiễm khuẩn hoặc virus.
Sau khi được chẩn đoán tại bệnh viện, Dugal nhận thức sâu sắc mức độ nghiêm trọng của hội chứng chứng Guillain-Barre.
"Tôi biết rằng nếu nó lây sang cơ hoành, tôi sẽ không thể thở được. Bạn chợt cảm thấy bản thân thật yếu ớt khi nhận ra cơ thể bị hệ miễn dịch kiểm soát, bạn phải chấp nhận bất cứ điều gì có thể xảy ra", Dugal kể lại, hôm 15/6.
Anh dần cảm thấy cơ bắp yếu đến mức không thể nói năng được nữa. Các bác sĩ phải đặt máy thở cho Dugal. Anh cũng lo ngại rằng bản thân không bao giờ có thể phục hồi.
Sau hai tuần, Dugal bị viêm phổi, một tác dụng phụ thường gặp khi sử dụng máy thở thời gian dài. Cải hai phổi anh đều xẹp, mức oxy thấp đến nguy hiểm, không bơm đủ lên não. Điều này có thể gây tử vong nếu không giải quyết nhanh chóng.
Bác sĩ quyết định để Dugal đặt ECMO (tim phổi nhân tạo). Sau 9 ngày. anh tỉnh dậy.
"Tôi lấy lại nhận thức hoàn toàn. Tôi cảm nhận được những ống nhựa lớn được luồn qua cơ thể, lọc máu. Tôi hiểu rằng sự sống của mình hoàn toàn phụ thuộc vào thiết bị này. Sự lo lắng của tôi lên đến đỉnh điểm", anh chia sẻ.
ECMO giúp phổi anh lành lại. Tuy nhiên, anh không thể nói, cử động ngón tay, thậm chí chớp mắt. Các cơ bắp của Dugal quá yếu, khiến anh cảm thấy như đang mắc kẹt trong cơ thể chính mình, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào một điểm trên tường. Dugal bắt đầu tự hỏi cuộc sống sẽ tiếp diễn ra sao. Liệu anh có đủ sức khỏe để trở lại làm bác sĩ phẫu thuật hay không.
Vì tình trạng không tiến triển nghiêm trọng, bác sĩ đề nghị anh thực hiện phục hồi chức năng. Trong toàn bộ quá trình, anh sụt hơn 30 kg, vẫn phải ăn qua ống thực quản. Anh không thể ngồi dậy hoặc rời khỏi giường một mình.
Sau một thời gian, anh đã có thể làm những việc nhỏ như duỗi thẳng tay, cử động từng ngón tay. Bất chấp thách thức, hai tháng tiếp theo, anh trở về nhà, sử dụng xe lăn và thực hiện các liệu pháp vật lý trị liệu và phục hồi ngôn ngữ.
9 tháng được chẩn đoán Guillain-Barre, anh đã có thể đi lại được. Để làm bác sĩ một lần nữa, anh phải rèn luyện các kỹ năng phẫu thuật lại từ đầu.
Tháng 7/2023, gần một năm sau khi mắc Covid-19, Dugal nhận thấy bản thân đã đủ khỏe để làm việc. Anh bắt đầu trở lại phòng thí nghiệm, nơi thực hiện các nghiên cứu phẫu thuật. Sau đó, anh tham gia các lớp học về ECMO. Gần một năm, anh cố gắng điều trị cho các bệnh nhân bằng phương pháp cứu sinh mình từng nhận được tại bệnh viện.
"Thật tuyệt vì được làm việc với chính những người đã cứu tôi, các nhà trị liệu và bác sĩ phẫu thuật. Tôi rất biết ơn vì được phẫu thuật", anh nói.
Thục Linh (Theo NBC News)