![]() |
Vợ chồng ông Chín Lẻo lúc nào cũng chuẩn bị sẵn thuốc rắn để cứu người. Ảnh: Tuổi Trẻ |
Nhiều người truyền tụng về thầy rắn Chín Lẻo ở U Minh (Cà Mau). Nhưng khi gặp, khác hẳn bề ngoài dễ làm con nít khóc thét, ông cười khà khà: “Bộ dạng tôi phải quái mới trị rắn độc được".
Suốt đêm mất ngủ để hút nọc và bó thuốc cho nạn nhân vừa bị rắn cắn nên mắt ông Chín Lẻo đã đỏ ngó càng đỏ dữ hơn. Ông mệt lử, ngồi đừ trên giường, tâm sự: “Đời nay, thiên hạ đua nhau săn lùng rắn quá. Không nấu mồi ăn nhậu cũng ngâm làm rượu thuốc nên rắn càng lúc càng độc hơn để trả thù con người”.
“Lão dị nhân” tên thật là Lê Văn Lẻo, 70 tuổi, tóc bạc sớm, người gốc Bắc. Ông Chín Lẻo kể được cha mẹ cho theo thày Út Chuẩn học thuốc trị rắn từ năm 9 tuổi. Hôm làm lễ bái sư, thày dặn: “Rắn là loài vật âm linh. Người trị được rắn đừng cậy tài mà sa đà bắt rắn ăn nhậu hay mua bán kiếm tiền”.
Ông Chín Lẻo kể ông không chỉ bị thày thử mà chính các loài rắn độc cũng thử tài. Mai gầm, hổ đất, hổ mang mấy lần đang đêm bò vô tận giường mổ ông. Chụp ngang cổ nó, ông bỏ vô lồng đặt trước bàn thờ tổ, rồi tự đắp thuốc chữa trị cho mình.
Anh Út ở xã Nguyễn Phích, huyện U Minh đi nhổ mạ, bị một con hổ đất mổ ngay bàn tay. Rắn quá độc, người nhà sợ chuyển lên bệnh viện lớn không kịp nên đến nhờ thày Chín Lẻo. Họ chỉ biết rắn hổ nhưng không rõ loài hổ gì. Ông nhìn qua vết cắn và triệu chứng sưng phù trên người anh Út, biết loài hổ đất cực độc. Ông bắt anh Út nằm im, rồi dùng răng con “xà dinh” được thày Út Chuẩn truyền lại áp vào vết cắn hút nọc gần sáu giờ liền.
Ôông bắt con nhái bầu, kiến vàng, vỏ cây chanh, củ khoai báng, cây xương khô, mật ong và một số vị thuốc bí truyền khác giã nát cho nạn nhân uống. Đến tờ mờ sáng nạn nhân đỡ đau nhức, đàm ở họng cũng tiêu bớt. Với hổ đất, nạn nhân còn phải vừa hút nọc vừa uống thêm thuốc mấy lần nữa mới dứt hẳn.
Một đời làm thuốc rắn cứu người, danh sách bệnh nhân của ông Chín Lẻo đến nay phải viết ra mấy cuốn vở học sinh mới hết. Ông kể mới hôm trước, ông Hai Thọ, cán bộ Lâm trường, phát cành chuối khô bị rắn hổ bướm mổ ngay cổ tay phun máu thành tia. Tuy nhiên, Hai Thọ vẫn bình tĩnh chặt đứt đôi con rắn, cầm khúc đầu chạy cầu cứu thày Chín Lẻo. Ông ngó qua con rắn đang có chửa nên rất độc.
Người bị rắn cắn nếu đem được xác rắn về hay biết chính xác loại rắn cắn mình dễ chữa trị hơn. Ông dùng răng con “xà dinh” hút nọc cho Hai Thọ gần cả ngày và sắc thuốc bí truyền cho uống. Ngày đầu tiên Hai Thọ còn đau đớn, nhưng khoảng một tuần sau giảm hẳn, tay cũng không bị hoại tử.
Một người đặc biệt cũng đội ơn ông Chín Lẻo đã cứu mạng nữa là ông Hai Tòng, nguyên chủ tịch UBND huyện U Minh và giám đốc Sở Lao động - Thương binh & Xã hội tỉnh Cà Mau. Ban đêm ông ra ngoài nhà bị rắn hổ đất nằm ngay trước sân mổ trúng. Người nhà đưa ông đến cầu cứu thày Chín Lẻo trong tình trạng đã nguy kịch. Ông phải hút nọc mấy lần vừa chế thuốc cho uống liên tục, Hai Tòng mới thoát chết.
Ông Chín Lẻo kể đời mình đã giải nọc đủ loại rắn độc miệt đất rừng U Minh, kể cả nhiều lần phải trị nọc rắn mái gầm, đẻn biển cực độc: “Tôi chữa trị những người tự tìm đến và không lấy tiền, nhưng đôi khi cũng buồn lắm. Họ sống thì đội ơn mình. Còn lỡ họ chết cũng bị tiếng oán chửi ngập đầu”.
Vì đã phát tâm thề trước thày tổ nên ông không bao giờ từ chối trước sinh mạng con người. Chỉ có điều duy nhất ông ngại phải chữa trị cho những người chuyên làm nghề bắt rắn, bán rắn. Có thể cứu họ được một lần, hai lần nhưng lần sau chưa chắc đã qua khỏi. Ông tin rắn là loài vật biết oán thù.
Ông có con cháu đầy nhà nhưng chưa người nào quyết tâm theo nghiệp cha. Ông cũng chẳng buồn vì tin nghề chữa rắn là nghiệp định. Khi nó đến với mình, có muốn từ chối cũng không được.
(Theo Tuổi Trẻ)