Một sớm mùa đông, tôi tìm thấy trong ngăn bàn mình một lá thư rất lạ. Nói là thư thì cũng không hẳn, nó nhỏ như một tấm thiệp và những dòng chữ ngắn gọn thì quá sức thuyết phục để nói đó là thiệp hơn là thư.
“Dạo này hơi chểnh mảng đấy nhé! Tập trung vào! Sắp thi đến nơi rồi!”
Thề là tôi không nhận ra đó là chữ của bạn nào trong lớp. Gắn bó với nhau gần 3 năm, quen thân từng kiểu nói chuyện, từng cách làm văn hay trình bày bài giải toán, nhưng nét chữ này thì tôi thấy hoàn toàn lạ lẫm. Là của ai nhỉ?
Ngày khác, tới lớp muộn, nhưng tôi vẫn bắt gặp những mẩu chữ như thế.
“Đừng nói chuyện riêng trong giờ học nhé! Không còn nhiều thời gian đâu!”
Cũng có lần, “bạn ấy” ghi ra tên vài cuốn sách bổ ích dặn tôi đọc, rồi liệt kê vài mẹo hay ho chống lại cơn buồn ngủ mà không cần cà phê, nhắc nhở tôi mặc ấm để giữ gìn sức khỏe...
Mấy đứa cùng lớp trêu tôi nhận được thư tình. Tôi bỗng thấy mặt mình nóng bừng, dù đó chẳng phải sự thật, hoặc chỉ na ná... một nửa sự thật.
Có một dạo, chẳng rõ vì bận chuyện gì, “bạn ấy” không còn viết tặng tôi vài dòng rồi đặt ngay ngắn trong ngăn bàn như trước nữa. Bận ôn thi, tôi cũng quên bẵng đi. Thảng hoặc, khi nhớ ra, tôi lại bâng khuâng hệt một kẻ tương tư người chưa biết mặt.
Gần tới buổi học cuối cùng, tôi bất ngờ tìm được lời nhắn nhủ dễ thương.
“Thi tốt, thành công, và luôn rạng rỡ nhé!”
Tôi nhìn qua cửa sổ, mỉm cười. Đó là “bức thư tình” cuối cùng tôi nhận được từ người bạn ấy.
Sau này, tôi cũng không có cơ hội biết người bạn ấy là ai, cũng không quá nhọc công tìm kiếm. Nếu như trước đây tôi trân trọng những quan tâm từ người bạn “xa xôi” ấy, giờ đây tôi cũng tự nhủ với lòng mình rằng đó chỉ là một người cần phải xuất hiện trong cuộc đời tôi, vào đúng thời điểm ấy, giai đoạn ấy, làm những điều ấy, để giúp tôi có thêm động lực, bước qua những trở trăn của tuổi trưởng thành.
Mỗi khi nhớ về những năm tháng cấp 3, những ngày học hành cật lực mong thi đỗ đại học, tôi luôn nghĩ về chiếc ngăn bàn nhỏ của góc lớp thân thương ấy, và đương nhiên, với cả tình thương mến thương dành cho người bạn giấu mặt kia...
Nguyễn Thị Thùy Dung
Cuộc thi ‘Viết cho tuổi học trò’ Cuộc thi nhằm giúp các bạn trẻ chia sẻ những câu chuyện về tuổi học trò, vui hoặc buồn, khiến bạn bật cười hay muốn khóc khi nghĩ đến. Nhưng đó là nơi cất giữ một phần con người bạn, là cuốn cẩm nang đúc kết những bài học sẽ theo suốt cả cuộc đời. Hãy chia sẻ với chúng tôi con người đó, câu chuyện đó của bạn hoặc những người xung quanh để những bài học của bạn sẽ trở thành của mọi người, để giúp cho ai đó còn đang chưa tìm được lối thoát sẽ nhận ra sự đồng cảm và niềm hy vọng vẫn tồn tại trong cuộc đời này và để tuổi học trò mãi mãi là những dấu ấn không quên trong mỗi chúng ta. Cuộc thi do FPT Polytechnic phối hợp với VnExrpess và iOne.net tổ chức. Xem thông tin chi tiết về cuộc thi và gửi bài tham dự tại đây |