Cuối năm cấp 3 tôi thi đại học xong tháng 7, nhận được kết quả thật là buồn: rớt đại học. Chưa biết làm gì giữa lúc gia đình gặp không ít trở ngại, ba mới nghỉ việc, tập tành buôn chuyến Đà Nẵng – Hà Nội, tôi quá rảnh nên xin ba cho đi Hà Nội giúp ba việc buôn bán. Thật ra là xin đi Hà Nội cho biết chứ buôn bán gì, thế là lần đầu tiên đến với Hà Nội như vậy đó.
Tôi đến Hà Nội sau 3 ngày đi xe tải Kamaz trên chuyến đường QL1A đau khổ, Hà Nội đón tôi bằng một cánh cửa của một bờ đê, sau này tôi mới biết đó là đê Sông Hồng. Càng lạ lẫm hơn là trong bờ đê thì nhà cửa vẫn san sát nhau, đứng trên nhà trọ tôi nhìn lên thì hiện ra cảnh cầu Thăng Long trước mặt lòng bồi hồi không biết bằng cánh nào lên chiếc cầu mà theo tôi hồi đó là lớn nhất.
Thế là lang thang một mình tìm đường đi lên cầu, tôi vẫn nhớ là phía dưới chân cầu có rất nhiều hàng sửa chữa xe máy, phía trước treo rất nhiều thùng xăng xanh, đỏ, tím, vàng ... màu gì cũng có thích thật. Khám phá của tôi trong những ngày sau đó là Hồ Gươm bằng cách cuốc bộ từ ngoài bờ đê vào tới Hồ Gươm rồi lang thang quanh Bờ Hồ, vào đền Ngọc Sơn chụp hình với bộ đồ xanh gabadin ( đến giờ tôi vẫn còn giữ bức ảnh đó), ấn tượng nhất là được uống thứ nước giải khát ngon vô cùng ở quán nước nho ven Bờ Hồ mà sau này tôi mới đó là nước sấu dầm chua, cho đến bây giờ có dịp ra Hà Nội tôi vẫn thích dùng.
Ngày cuối cùng ở Hà Nội tôi được Ba dẫn đi thăm ông Bác họ ở quê tập kết ra Bắc năm 54, nhà ở sau lưng Lăng Bác, tôi nhớ hình như gần Phố Ngọc Hà, Đội Cấn bây giờ thì phải. Mong ước của tôi đi lăng Bác không thành vì phải về lại Đà Nẵng trong buổi chiều.
Hà Nội trong mắt một thằng mới ra đời thật lạ lẫm, thân thương với nhiều cảm xúc, mãi sau này khi có nhiều dịp ra Hà Nội công tác tôi vẫn hay có thói quen là tìm lại chỗ mà mình đã trọ ở ngoài đê sông Hồng ngày đó nhưng bây giờ đã không còn.
Nguyễn Xuân Đào