Tôi khá ngạc nhiên nhưng vẫn xem vì phân biệt rõ ràng đó chỉ là diễn viên, không phải cô ấy. Phim lại là một câu chuyện rất buồn và khiến tôi phải nghĩ đến mình trước kia. Nhìn vào ánh mắt của nhân vật nữ chính, bao nhiêu ký ức mà tôi tưởng đã lãng quên về mối tình đầu ùa về. Tôi không nghĩ chuyện này lại xảy ra vì ngay từ đầu xem phim tôi đã tâm niệm là chỉ muốn xem lại bộ phim mình thích mà thôi. Hồi ấy xem phim tôi cũng đâu có thấy cô nữ chính này, chỉ thấy một cô diễn viên khác. Tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp mối tình đầu như thế nào, nhìn vào ánh mắt của cô ấy ra sao. Tôi đã mất 10 năm để dặn bản thân quên đi những điều này, cuối cùng đã làm được. Không ngờ chỉ sau vài năm, toàn bộ ký ức ấy lại quay về. Thậm chí tôi vẫn nhớ kỹ và nhớ rõ mọi chuyện; như đã quay phim, chụp hình lại vậy.
Tôi rất quý mến nhân vật nữ chính trong câu chuyện tình nhưng không vui chút nào vì cô ấy khiến tôi nhớ đến mối tình đầu. Hồi ấy tôi không dám tỏ tình vì hoàn cảnh nhiều khó khăn và bản thân cũng nhút nhát. Tôi hỏi bạn bè về hoàn cảnh của cô ấy xem có nên tỏ tình hay không. Lần nào họ cũng giễu cợt, coi thường, như thể tôi ở dưới trái đất còn cô ấy ở trên mặt trời. Bao nhiêu người theo đuổi cô ấy còn không được thì tôi nghĩ mình là cái gì. Tôi chưa bao giờ có ý xem người khác hơn mình, trong mắt tôi mọi người đều như nhau dù hoàn cảnh ra sao. Tôi quan tâm là vì cô ấy có hoàn cảnh gia đình không may mắn, thấy đồng cảm. Nếu không vì nguyên nhân này, cô ấy muốn mua chuộc lòng dạ tôi cũng là chuyện khó.
Nhìn vào đôi mắt người con gái này lúc mới gặp, tôi cảm nhận cô ấy tình cảm hơn vẻ bề ngoài nhiều. Cô ấy tỏ ra rất thích tôi dưới căngtin và còn cố gắng cho tôi biết điều đó. Tuy nhiên, bạn bè khẳng định rằng tôi không có cơ hội nên bản thân đành im lặng. Nhiều ngày tôi đứng trên ban công lớp nhìn xuống sân trường chỉ để ngắm những lúc cô ấy dựng xe rồi đi lên lớp. Tôi lại càng thu mình hơn, muốn tránh né, trốn sâu vào vỏ bọc. Tôi muốn xây dựng tình cảm từ từ, muốn yêu theo kiểu "mưa dầm thấm lâu". Đùng một cái, chẳng bao lâu sau tôi nghe cô ấy có người yêu, lại còn nghe rằng người này rất xứng đôi vừa lứa, là đàn anh ưu tú. Nhìn lại bản thân, tôi chỉ là một học sinh bình thường, đã vậy không biết tương lai ra sao. Lòng tôi đau nhói, chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị so sánh với người khác như vậy.
Vài năm sau cô ấy từ xa quay về, lúc nào cũng có bạn trai đi cạnh, lòng tôi đau thắt. Cô ấy nói với bạn bè rằng không bao giờ muốn ăn đồ thừa của người khác, nhưng đối xử với tôi có khác gì đồ thừa trong cuộc đời cô ấy đâu. Tôi cảm giác người con gái này còn quan tâm mình nhưng hành vi kè kè bên người yêu lại làm tôi nghẹn lòng. Cái sai của tôi là luôn nghĩ khi đã yêu ai thì trong lòng chỉ có người đó, một lòng một dạ. Tôi đã không hiểu rằng chẳng có tình yêu nào tồn tại mãi mãi trên đời, mọi thứ rồi sẽ thay đổi.
Xem xong bộ phim tuổi thơ, tôi nhận ra tôi muốn gặp lại cô ấy, lòng tôi chưa bao giờ yên ổn. Tôi chẳng biết mình còn sống được bao lâu, mấy tháng trước phải nhập viện vì viêm phổi nặng. Tôi chỉ muốn gặp lại người con gái ấy một lần, được nhìn vào ánh mắt đó, ôm cô ấy thật chặt. Tôi không nghĩ sau tất cả những gì đã xảy ra vẫn còn đủ khả năng để nói lời yêu nhưng gặp lại cô ấy tôi sẽ thấy mình được an ủi.
Huy
Độc giả gọi vào số 09 6658 1270 để được hỗ trợ, giải đáp thắc mắc