Hôm nay giáo sư Dương đã nói với cô rằng, đề tài luận văn của cô rất tốt, đã nắm bắt được hiện tượng đang rất phổ biến trong xã hội ngày nay, nhưng vấn đề này vẫn chưa nhận được nhiều sự quan tâm của mọi người. Chủ đề “Không thể yêu” này khi vừa mới bắt đầu thì đã khiến người ta phải quan tâm rồi. Giáo sư Dương cảm thấy giờ đây vốn sống thực tế của cô còn ít ỏi, vì thế ông bày tỏ sự e ngại và lo lắng cho đề tài luận văn của cô.
Triệu Tiểu Lâm lại rất có lòng tin vào đề tài lần này của mình, cô biết rằng, có rất nhiều người xung quanh cô trong đó bao gồm cả em gái cô đều gặp phải những ưu phiền về vấn đề này. Nhìn đồng hồ cũng sắp đến thời gian tư vấn rồi, chắc người hẹn cần tư vấn cũng đã đến. Triệu Tiểu Lâm điều chỉnh lại tâm lý của chính mình, sau đó ra mở cửa phòng tư vấn.
Có một người đàn ông nhìn có vẻ tâm trạng không tốt lắm đang ngồi đợi trên ghế sofa, nhìn thấy Triệu Tiểu Lâm đi ra anh ta liền nói với người lễ tân với thái độ không hài lòng lắm: “Tại sao lại là một nữ tư vấn viên, tôi đã nói rồi cơ mà, không phải tôi đã nói là tôi cần một nam tư vấn viên sao?”
Cô gái lễ tân Tiểu Thanh cười nói với anh ta rằng: “Ông Trương, lúc ông hẹn gặp tôi đã nói rồi, thời gian mà ông muốn tư vấn là thời gian làm việc của bác sĩ Triệu, cô ấy là một bác sĩ tư vấn nữ. Chính anh là người nói không thể thay đổi thời gian mà”.
Người đàn ông đó tức giận nói luôn: “Cô nói thế nhưng tôi đã nói là tôi muốn các cô đổi người tư vấn rồi còn gì”.
Triệu Tiểu Lâm tươi cười nói với anh ta bằng giọng nhẹ nhàng: “Ông là ông Trương đúng không? Vì tất cả các bác sĩ tư vấn của chúng tôi đều bận việc khác hết rồi nên ban phân công công việc của chúng tôi phải làm lịch làm việc trước một tuần, thường thì không thể thay đổi được. Thực ra bác sĩ tâm lý và bác sĩ khác cũng giống nhau cả thôi, nó cũng giống như là khoa phụ sản mà có bác sĩ nam thôi, điều này chẳng ảnh hưởng gì đến kết quả tư vấn của ông cả”.
Người đàn ông đó ngẩng đầu lên thương lượng kỹ càng với Triệu Tiểu Lâm: “Cô có chắc chắn là có thể tư vấn được cho tôi không?”
“Đương nhiên là có rồi” - Triệu Tiểu Lâm vui vẻ - “xin ông yên tâm, là một bác sĩ tư vấn tâm lý chuyên nghiệp, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình để giúp ông giải quyết mọi vấn đề”.
“Vậy được thôi, tôi sẽ thử xem thế nào”, người đàn ông đó nói với giọng nửa ngờ nửa tin.
Ngồi trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng tư vấn, người đàn ông đó có chút không yên tâm, anh ta cứ nhìn xung quanh khắp căn phòng, anh ta tò mò nhìn vào chiếc ghế nằm ở cuối góc căn phòng tư vấn nói: “Đây là nơi các cô dùng để nghỉ ngơi à?”
“Đúng vậy, có điều nó cũng được dùng để làm chỗ cho một số bài tập thư giãn trong thời gian tư vấn và chữa trị nên chúng tôi phải thường xuyên dùng đến nó. Điều quan trọng ở đây là người đến tư vấn cảm thấy là nằm trên chiếc ghế đó sẽ có một cảm giác an toàn và thoải mái hơn rất nhiều”. Triệu Tiểu Lâm giải thích cho anh ta rất kỹ càng: “Ông Trương, tôi đã xem bản đăng ký của ông rồi, trên đó ông không viết vấn đề ông muốn được tư vấn, vậy bây giờ chúng ta nói chuyện được chưa?” - Triệu Tiểu Lâm đưa ra vấn đề của buổi tư vấn ngày hôm nay một cách rất khéo léo và đầy kỹ năng.
“Uhm, tôi còn muốn biết có đúng là cô sẽ giữ bí mật tất cả những gì tôi sẽ nói với cô không?”, ông Trương đó có chút căng thẳng.
“Một nguyên tắc vô cùng quan trọng trong công việc của chúng tôi đó là nguyên tắc bảo mật, nếu không có sự đồng ý của ông chúng tôi không được phép tiết lộ bất cứ thông tin nào trừ những việc vô cùng cấp thiết ngoài nguyên tắc bảo mật, ví dụ như vấn đề về sinh mệnh của ông hay những vấn đề liên quan đến sức khỏe của ông, hoặc có liên quan đến tính mạng và sức khỏe không tốt của người khác. Những vấn đề này người nhận đăng ký của ông chắc cũng nói qua với ông rồi”. Triệu Tiểu Lâm nói ngắn gọn qua về mấy vấn đề đó cho người đàn ông đó hiểu.
“Điều này thì tôi hiểu, tôi chỉ muốn cô nói lại một lần nữa, như thế tôi mới có thể yên tâm được”. Ông Trương đó bắt đầu nói với vẻ mặt nghiêm trọng hơn.
“Ông Trương ạ, ông cứ yên tâm đi, tôi đảm bảo là nội dung cuộc nói chuyện của chúng ta ngày hôm nay chỉ có một mình tôi biết, những tài liệu cá nhân của ông tôi tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài” - Triệu Tiểu Lâm cũng trả lời một cách rất nghiêm túc - “bây giờ chúng ta đã bắt đầu được chưa?”
Một mình cô đơn đi trên con đường nhỏ, Triệu Tiểu Lâm cảm thấy mọi điều ngày hôm nay đều chẳng có ý nghĩa gì cả. Vấn đề của người đàn ông hôm nay đến tư vấn làm cô thấy đau buồn. Cô lắc đầu, mình cũng vẫn chưa được xem là chuyên nghiệp. Một người trước nay luôn tuân thủ nguyên tắc như cô hôm nay tự nhiên lại có suy nghĩ muốn cho mọi người biết, cô rất muốn đi uống rượu, rất muốn thử cảm giác say mềm đó. Cô từng đọc qua một tác phẩm tản văn của Triệu Tiểu Manh có tên “Say”, trong đó có miêu tả trạng thái say khiến người ta nhìn thấy là đã muốn say luôn rồi, từ trước đến giờ cô luôn ghét uống rượu nên cô chẳng quan tâm làm gì. Bây giờ nghĩ lại, thực ra thì cái cách say đó lại rất đẹp, bây giờ cô còn có thể nhớ lại được câu văn trong tác phẩm đó. Hoặc là do mối nhân duyên của hai chị em cô, có thể nói Triệu Tiểu Lâm chưa bao giờ có kinh nghiệm gì về say rượu cả nhưng cũng rất thích cái cảm giác say mà lại không phải say đó.
Lúc viết tác phẩm này chắc chắn là Triệu Tiểu Manh cũng đang say, phải chăng đó là lúc say mà lại không phải say? Nếu không thì làm sao có thể viết ra câu văn sinh động đến thế được? Bước chân của Triệu Tiểu Lâm cũng mỏi rồi, cô vô thức đi về phía sàn Disco lấp lánh ánh đèn nhấp nháy ở phía cuối con đường.
Sau khi ra khỏi quán bar Phong Tình, Sử Đông không về nhà. Anh đột nhiên thấy trong lòng trống rỗng, ngôi nhà của anh ta thì càng vắng vẻ lạnh lẽo hơn, đã từ lâu lắm rồi anh ta không phải chịu cảm giác cô đơn như thế này. Anh ta tự cười bản thân mình, liệu có phải đúng là mình đã già rồi không. Sử Đông này cả đời cũng không muốn bị bất cứ ai trói buộc, thôi bỏ đi, chi bằng đi uống rượu, chí ít thì uống say rồi còn có thể ngủ được dễ hơn, không còn nằm nghĩ ngợi linh tinh nữa.
Anh quay đầu xe, muốn quay lại quán bar Phong Tình. Nghĩ một lúc lại thấy thôi bỏ đi, với tâm trạng của mình bây giờ thì ở một mình vẫn là phù hợp hơn. Cho xe quay đầu lại rồi anh lái xe về phía sàn Disco rực rỡ ánh đèn ở gần đó. Anh muốn giải thoát cho những nỗi đau bất ngờ mà mình chịu đựng ở nơi ồn ào náo nhiệt đó.
Nghe tiếng nhạc inh tai nhức óc, nhấc ly rượu trên bàn quầy bar, Triệu Tiểu Lâm nhìn cô gái trẻ đang nhảy điên cuồng dưới sàn nhảy, đám người ở dưới đó hô gào tán thưởng. Có phải đời người đều như thế này, từ bỏ tất cả những lý tưởng đã từng có, không ngừng tìm những lý do để tìm sự an ủi, không ngừng tìm những lý do hợp lý cho sự buông thả của mình, dùng nó để lừa gạt tâm hồn đang chịu đau đớn, dùng nó để chữa lành vết thương đang rỉ máu. Triệu Tiểu Lâm nghĩ ngợi một cách rất bi thảm, nghe tiếng nhạc nhức óc trong Disco vang lên, nhìn những bóng hình đang lắc lư dưới kia cô cảm thấy mình đã đến nhầm địa chỉ rồi. Cô vốn nghĩ nơi ồn ào này sẽ giúp cô không còn cảm thấy cô đơn nữa, nhưng thực sự bây giờ cô càng cảm thấy trong lòng trống rỗng hơn. Có một nhà văn từng nói, một người thì không phải cô đơn mà một mình giữa chốn đông người mới thực sự là cô đơn. “Cho thêm một ly nữa”, cô nói với người phục vụ quầy.
Sử Đông đi vào Disco, nhìn về phía chiếc ghế cao trước quầy bar và đi tới. Anh đã quen với cách uống rượu này rồi, ngồi ở đó có thể tùy thích gọi rượu, có thể tùy ý ngắm nhìn xung quanh, có thể thỏa mãn tâm lý khát khao của mình. Chỉ có điều là hôm nay anh không có hứng thú đó, bây giờ anh chỉ muốn uống cho say, sau đó về nhà ngủ một giấc. Những chỗ ngồi ở gần quầy bar đã có người ngồi hết rồi, người thì tán tỉnh cô gái ở quầy bia, không thì lại giống anh ngồi lặng lẽ uống rượu trong cô đơn.
Anh tìm một chỗ rồi ngồi xuống, gọi một vại bia, uống một hơi hết một nửa. Tiếng nhạc của DJ trong sàn nhảy khiến sức căng của tai phải chịu đựng gấp đôi bình thường, trên sàn nhảy mini có ba cô gái ăn mặc rất sexy đang nhảy rất nhiệt tình, những cô đó dùng thân thể của mình làm dấy lên dục vọng trong mỗi con người trong sàn nhảy; xung quanh không ngớt những tiếng reo hò khiến các cô ấy nhảy mãnh liệt hơn, cứ như là uống phải thuốc lắc vậy. Sử Đông nhìn sự vật xung quanh bằng ánh mắt lạnh lùng, anh không thể hiểu nổi tại sao những con người này lại có thể vui thú, đam mê thể loại như thế này. Không lẽ trên đời này lại có nhiều người cũng có tâm hồn trống rỗng như anh đến vậy sao? Chỉ có điều mỗi người có cách tìm đến tâm hồn của mình theo những cách khác nhau mà thôi.
Sử Đông thu lại ánh mắt của mình, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại nơi chỗ ngồi, phía trên anh cũng có một người con gái đang ngồi uống rượu một mình. Ô, cô gái kia sao mà nhìn quen thế nhỉ? Anh không nhịn được lại nhìn lên một lần nữa, đây không phải là cô gái mà buổi tối hôm trước suýt chút nữa mình đã đâm phải hay sao? Ha ha, đúng là trái đất tròn. Sử Đông bỗng thấy cảm giác cô đơn trong lòng đã biến mất, anh cầm ly rượu của mình rồi chầm chậm đi về phía cô gái, “uống một ly được không?”.
Còn tiếp...
Giang Vũ Hạm
(Tiểu thuyết Không thể yêu của nhà văn Trung Quốc Giang Vũ Hạm, do Hồng Tú Tú dịch, Nhà xuất bản Thời Đại ấn hành. Nghiêm cấm sao chép với mục đích kinh doanh).