From: Nguyên
Sent: Friday, January 30, 2009 9:18 PM
Subject: Kính gửi tòa soạn VnExpress.net!
Tôi là độc giả của mục Tâm sự. Tôi chưa một lần viết bài lên chuyên mục, hôm nay tôi mạnh dạn gửi đến tòa soạn những tâm sự, những nỗi băn khoăn lo lắng trong lòng mà tôi đang bị dằn vặt. Tôi rất mong độc giả khi đọc xong sẽ cho tôi một lời khuyên, một lời chia sẻ trong lúc tôi đang đau khổ tuyệt vọng.
Kính gửi tòa soạn! Tôi năm nay đã bước sang tuổi 33, chồng tôi mới mất sau hơn một tháng chịu sự hành hạ của căn bệnh ung thư. Tôi không thể tin được cuộc đời tôi lại có những ngày tháng đau khổ đến như vậy. Chúng tôi yêu nhau và kết hôn được gần 10 năm thì anh ấy vĩnh viễn rời xa tôi. Khi ấy chúng tôi mới có một cháu bé vừa tròn 8 tuổi.
Trong hơn một tháng biết chồng mắc căn bệnh quái ác cả tôi và anh vô cùng đau khổ. Mỗi lần nhìn anh đau đớn tôi không sao cầm được nước mắt. Tôi xin nghỉ làm để ở bên cạnh chăm sóc cho anh. Thời gian ấy tôi tưởng mình không thể vực dậy được. Biết bệnh nên chồng tôi tỏ ra rất can đảm và kiên cường. Anh không muốn tôi nghĩ ngợi và lo lắng nhiều. Anh đã an ủi tôi phải chấp nhận số phận, biết vượt lên tất cả để nuôi con cho khôn lớn. Anh luôn nói xin lỗi tôi vì không cùng tôi và con đi hết cuộc đời được để tôi phải vất vả một mình.
Những ngày ấy tôi vô cùng đau khổ vì tôi rất yêu và thương anh. Cuối cùng anh em bạn bè động viên tôi cũng dần can đảm hơn chút ít. Tôi cố gắng chăm sóc anh, an ủi động viên anh uống thuốc để kéo dài sự sống. Nhưng thật bất ngờ, quỹ thời gian anh dành cho tôi quá ít. Anh đã nhanh chóng, nhẹ nhàng rời khỏi cuộc đời tôi. Ngày anh mất tôi đau đớn nghẹn ngào không thể khóc được, lặng người nhìn anh từ từ trút hơi thở cuối cùng. Cái khoảnh khắc ấy, giây phút ấy, cảm giác ấy luôn luôn hiển hiện trong tôi khiến tôi vô cùng day dứt đau khổ.
Từ ngày mất anh, tôi luôn sống trong đau khổ, mặc cảm, buồn chán. Mấy ngày đầu tôi còn gắng gượng được, nhưng càng về sau tôi càng không thể chịu đựng được sự trống vắng mất mát này. Trong cuộc sống vợ chồng không thể nói không có những đắng cay, giận hờn, song với tôi anh luôn đẹp. Anh đẹp trong mọi lĩnh vực, biết yêu thương vợ con, luôn lo lắng cho gia đình… và đặc biệt anh rất “nể” tôi.
Anh luôn làm cho tôi vui, nghe theo sự phân tích của tôi mỗi khi chúng tôi tranh luận. Chỉ một cử chỉ nhẹ nhàng, một lời nói âu yếm, một ánh mắt nhìn, một sự quan tâm nho nhỏ thôi mà với tôi anh lúc nào cũng như người yêu mới. Tôi không quá ca ngợi chồng, nhưng thực sự tôi cũng rất “nể” anh. Nay chồng tôi đã vĩnh viễn rời xa mẹ con tôi gần 2 tháng. Kể từ ngày mất anh tôi luôn đau khổ, không còn tìm thấy niềm tin vào cuộc sống.
Tôi đã vĩnh viễn mất đi chỗ dựa tinh thần, không còn người để tôi chờ đợi sớm hôm, không còn người tâm sự mỗi đêm khó ngủ, không còn người để tôi hỏi ý kiến mỗi khi quyết định một việc gì đó, không còn người lo lắng mỗi lúc tôi buồn… Mất anh rồi tôi sống thật vô nghĩa. Mỗi ngày tôi sống là cả một sự cố gắng của tôi vì con.
Tôi cứ tưởng càng về sau này thì nỗi thương nhớ chồng càng nguôi ngoai theo thời gian, ai ngờ nó càng tăng lên gấp bội. Tôi đã đi làm trở lại nhưng mỗi lần về nhà nhìn ảnh chồng tôi lại khóc, lại buồn chán, bi quan. Hằng ngày tôi vẫn ngóng chờ tiếng xe của chồng. Ngày nào tôi cũng gọi điện và nhắn tin cho chồng trong tuyệt vọng đau khổ. Mỗi tuần tôi ra mộ chồng 2-3 lần để nói chuyện với anh.
Những ngày Tết vừa qua thật là tồi tệ với tôi. Nhìn gia đình mọi nhà đầm ấm đông vui mà nỗi nhớ thương chồng cồn cào, điên đảo trong tôi. Suốt mấy ngày Tết tôi chỉ nằm khóc. Mỗi lần người thân, bạn bè tới tôi lại không ghìm được xúc động. Tôi thương anh vô cùng vì anh còn quá trẻ(anh hơn tôi 2 tuổi). Tôi thực sự lo lắng cho anh kể cả khi anh đã mất. Tôi không nguôi ngoai được vì luôn nhớ đến anh.
Tôi cũng rất thương con nhưng quả thật bây giờ trong lúc này đây tôi rất muốn đến với chồng. Tôi không hiểu sao mình lại không đủ nghị lực để vượt qua cú sốc này. Với tôi, không phải là không có khả năng nuôi con khôn lớn. Tôi đã có nhà, tiện nghi tạm đủ, có việc làm ổn định để nuôi con. Nhưng cái yếu đuối của tôi là ở chỗ không chịu được khi không có anh. Bạn bè tôi vẫn thường nói là tôi cứng rắn, can đảm và mạnh mẽ. Vậy mà bây giờ tôi thấy mình thật yếu đuối. Tôi thấy thực sự mệt mỏi và không muốn làm gì cả.
Thời gian gần đây tôi thấy sức khỏe của mình không ổn lắm do ăn uống thất thường và không ngủ được vì nghĩ nhiều đến anh, do vậy tôi rất lo cho tương lai của con. Nếu chẳng may mất tôi nữa thì cháu sẽ sống thế nào? Cháu còn quá nhỏ, vả lại nó là đứa bé đa cảm yêu thương bố mẹ. Cháu thường xuyên nhắc và khóc vì nhớ bố khiến nỗi đau trong tôi càng khó nguôi ngoai.
Các bạn, xin hãy giúp tôi! Có phải vì tôi đang đau khổ hụt hẫng, trống trải mà có cảm giác như vậy? Tôi phải làm gì để sống tốt mà nuôi con bây giờ? Có cách nào giúp tôi thêm ý chí nghị lực, có niềm tin vào cuộc sống? Tôi đang rất buồn, thất vọng, hụt hẫng… Tôi rất mong sớm nhận được sự góp ý, chia sẻ, giúp đỡ của độc giả. Tôi xin cám ơn và kính chúc quý tòa soạn, các bạn độc giả một năm mới vui vẻ, hạnh phúc, may mắn.
Một phụ nữ bất hạnh!
Nguyên
Ý kiến gửi về Tamsu@VnExpress.net (Gõ có dấu, gửi file kèm).